Xem ra đây là nguyên nhân đối phương chột dạ.
Văn Thu Tỉnh dùng ngón tay chọc chọc mảnh bầm tím trên vai Wale: “ Tại sao lại bị như thế này?”
Mà tựa như Wale không hề cảm thấy đau ngay cả mày cũng không nhăn một chút: “Va chạm ngoài ý muốn.”
“A.” Văn Thu Tỉnh không tin, hắn lại không phải đồ ngốc, bất quá đến tột cùng là tại sao Wale lại bị thương, hắn chưa từng có quyền hỏi, đối phương không muốn nói liền gạt đi.
Văn Thu Tỉnh xoay người tìm hòm thuốc đối phương mua trở về trong căn phòng nhỏ hẹp, đặt ở trên mặt bàn, tìm đông tìm tây một lúc rốt cuộc cũng tìm được một bình thuốc phun sương.
Trước ánh nhìn chăm chú của Wale, hắn mở nắp phun sương quơ quơ, thái độ rất kém cỏi mà nói: “ Nhìn cái rắm, chuyển qua đây.”
Rốt cuộc Wale cũng hiểu rõ ý đồ của vợ nhỏ, khuôn mặt đẹp trai bình tĩnh lộ ra vẻ ngoài ý muốn, tựa hồ là không nghĩ tới thanh niên tính tình không tốt sẽ quan tâm thương thế của hắn, sau đó nghe lời chuyển qua.
Kỳ thật vết thương nhỏ này hắn căn bản không thèm để ý, chỉ là lúc soi gương trong phòng tắm vết bầm khá đáng sợ, hắn lo sẽ dọa Văn Thu Tỉnh.
Kết quả đối phương cũng không giống như giật mình mà là bộ dáng tập mãi thành thói quen đối với vết thương.
Đây là đương nhiên, khi Văn Thu Tỉnh học cao trung là kiểu dáng thiếu niên bất lương người gặp người sợ, đánh nhau càng là chuyện thường ngày.
Sau này học lên cao trung, bà của hắn bảo hắn phải học tập thật tốt.
“……” Giúp người khác xoa vết bầm, Văn Thu Tỉnh nhớ tới chuyện cũ lúc thiếu niên, trong lòng có chút hoài niệm.
Bà của hắn mất sớm không thể nhìn thấy hắn vào đại học.
Mẹ nó, làm công trình, quanh năm suốt tháng không về nhà.
Ba hắn bởi vì chuyện này, coi đây là lý do, tìm gia đình thứ hai ở bên ngoài.
Phi.
Nghĩ đến người ba tra nam và hành động của ông ta làm Văn Thu Tỉnh ngừng hồi ức.
“Ngươi không đau sao?” Hắn dùng đã dùng hết sức vậy mà lại phát hiện Wale không rên một tiếng, căn bản không hề phản ứng.
“Ừ.” Đôi mắt nheo lại của người đàn ông dừng một chút, nói: “Ngươi xoa thật sự thoải mái.”
“Thao……” Văn Thu Tỉnh vẫy vẫy tay, tức giận!
Hắn nói “Không lau, cứ như vậy đi.”
Wale gật gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm cái tay kia.
Mà Văn Thu Tỉnh không hề phát giác, đem thả bình phun sương vào hòm thuốc vào toilet rửa tay.
“Ngủ đi, tiết kiệm năng lượng.” Hắn ra tới nói, rồi tắt đèn trong phòng xoay người lên giường.
“Wale……” Văn Thu Tỉnh hỏi: “Ngươi có cảm thấy giường quá nhỏ hay không?”
Wale gật đầu: “Có.”
“Vậy ngươi có suy xét qua chuyện đổi một chiếc giường cho chúng ta?” Dưới tình huống không thể đuổi đối phương xuống đất ngủ, Văn Thu Tỉnh chỉ có thể đi đường vòng.
Trong bóng đêm khóe miệng của Wale nhếch lên “Tôi sẽ suy xét.”
Mà lúc này một bộ phận thân thể đang bị đối phương đè nặng.
Tiếp xúc quá mức thân mật, chậm rãi làm không khí chung quanh trở nên cực nóng, đặc sệt.
Còn có một chút xấu hổ đơn phương.
Môi Wale hơi nhích về phía trước, chút nữa là có thể chạm vào lỗ tai vợ nhỏ, chỉ là hắn không có tư cách làm như vậy.
“Wale?” Trong thanh âm của Văn Thu Tỉnh giấu giếm cảnh cáo.
Bị phát hiện Wale dứt khoát thừa nhận hành động.
Văn Thu Tỉnh tức giận dùng chân đá hắn: “Lăn, anh không phải nói đêm nay mệt mỏi sao?”
“Em biết đó là lừa gạt em.” Wale bỗng nhiên cười khẽ, vật nhỏ này thực thông minh.
Văn Thu Tỉnh: “……”
Văn Thu Tỉnh: “Tôi biết ông chủ anh!”
Hắn thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Wale ở trong lòng.
Sau đó lại buồn bực mà nhớ tới, người ngoài hành tinh người ta không thịnh hành cái này!
Lại tham hoan đến sau nửa đêm.
Wale ôm lấy thanh niên không mở mắt ra được, nhân lúc đối phương thần chí không rõ, suy nghĩ hỗn loạn trộm hôn hôn tóc mai thanh niên, sau đó rũ mắt bình phục tâm tình.
Có lẽ là do thói quen vận động cường độ cao nên ngày hôm sau Văn Thu Tỉnh tỉnh lại rất sớm, trên người cũng không mệt giống trước kia.
Nhưng hắn vẫn đuổi Wale xuống giường, tự mình bá chiếm giường nửa giờ.
Sau đó Văn Thu Tỉnh rốt cuộc cũng biết, vì sao hôm nay mình thoải mái tỉnh táo như vậy bởi vì hắn có tiền nha!
Trên người có tiền, ai còn mẹ nó ngủ đến trời tối.
Văn Thu Tỉnh tắm rửa xong liền mặc quần áo chuẩn bị ra cửa.
Hắn bỏ lại một câu cho người đàn ông trong nhà “Tôi đi ra ngoài ăn bữa sáng, anh tự tiện.”
“Tôi và em cùng nhau đi.” Wale cũng không ngốc, thấy vợ nhỏ dậy sớm như vậy liền biết đối phương muốn ra cửa.
“Tùy anh.” Văn Thu Tỉnh ngẩn người, nhưng cũng không cự tuyệt.
Văn Thu Tỉnh xuyên đến nơi này xong căn bản cũng chưa ra cửa đàng hoàng, hắn đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Nhà hàng nhỏ dưới lầu là nơi hắn quen thuộc nhất.
Bất quá hôm nay có tiền hắn không cần ăn canh suông soi được mặt nữa.
Văn Thu Tỉnh đi đến nội thành náo nhiệt, Wale đi theo phía sau cách hắn một cánh tay.
Đám người chen chúc trên đường, không ít người nhìn bọn hắn chằm chằm.
“Thật là, chưa thấy qua soái ca sao?”
Văn Thu Tỉnh không vui nói, đến cửa hàng phụ cận mua hai chiếc mũ.
“Cho anh.” một cái đội trên đầu mình, một cái đưa qua cho Wale.
Tên này lớn lên còn đáng chú ý hơn hắn.
Wale tiếp nhận mũ “Cảm ơn.”
“Đi.” Văn Thu Tỉnh lại mang theo Wale trầm mặc ít lời đi vào đám người.
Ở trên phố nhìn thấy một cửa hàng không tồi hắn tràn ngập tò mò đi vào, quyết định liền ăn ở chỗ này.
Khách qua lại không thiếu, từ mặt ngoài căn bản nhìn không ra hiện tại Chủ Tinh thứ nhất thiếu dân cư.
Văn Thu Tỉnh không khỏi oán giận nói: “Người đã nhiều như vậy còn liều mạng sinh.”
Đừng đến lúc đó như thập niên 80 làm kế hoạch hoá gia đình.
Thi hành vài thập niên liền xuất hiện dân cư đứt gãy, vấn đề dân cư già hóa từ từ làm người đau đầu.
Mà Văn Thu Tỉnh không biết, dân cư là căn cơ đảm bảo một cái tinh cầu ở trong vũ trụ sừng sững không ngã.
Huống chi căn bản sẽ không xuất hiện dân cư bùng nổ mạnh bởi vì ngoài chủ tinh, còn có rất nhiều hành tinh phụ thuộc chờ đợi xây dựng.
Từ phương diện nào đó tới nói, đế quốc đối với công dân trong lãnh thổ cũng coi như là vật tẫn kỳ dụng.
Thu hút nhân tài ưu tú tiến khu chủ thành, thậm chí vương thành, mà người dân thiên phú thường thường sinh hoạt ở khu bình dân, ai cũng có cuộc sống của mình.
Muốn vượt qua giai cấp chỉ có nỗ lực mà thôi.
Văn Thu Tỉnh chung quy là người địa cầu, xem nhẹ giai cấp của thời đại tinh tế có chế độ khôn sống mống chết cực kỳ tàn khốc.
Cái này cũng không phải là đổi một cái tinh cầu là có thể giải quyết……
Người chung quanh đều đang nhiệt liệt thảo luận một việc là hoạt động tòng quân mùa đông.
Đây cũng là cơ hội vượt qua cấp nhưng đi kèm với nguy hiểm.
Văn Thu Tỉnh thấy người khác dùng đầu cuối rà quét đơn tuyên truyền trên bàn cơm, cũng bắt chước mở đầu cuối.
Kết quả lại quét đến ngón tay Wale, hắn nhướng mày: “Huynh đệ?”
Wale sửng sốt, sắc mặt phức tạp bắt tay dời đi: “không thích hợp với em.”
Bình dân tòng quân xác suất hy sinh rất cao.
“ Tôi chỉ xem náo nhiệt.” Văn Thu Tỉnh nói: “Anh sẽ không cho rằng tôi thật sự muốn đi tòng quân đi?”
Kia cũng quá ngốc.
“Mạng của lão tử còn không giữ được, tham cái rắm quân.” Văn Thu Tỉnh nói: “cái loại này chính là lừa người đi bán mạng.”
Cho nên hắn nhìn trong chốc lát liền không có hứng thú.
Wale ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, muốn nói lại thôi: “Có đủ tài phú liền có thể đi chủ thành.”
Nơi đó trị an tốt, phương tiện đủ, hoàn cảnh cũng tốt hơn nơi này.
Hơn nữa…… tài nguyên giáo dục cũng tốt hơn khu bình dân.
Chủ thành có ý nghĩa gì, Văn Thu Tỉnh đương nhiên biết, nơi đó tiêu phí rất cao, muốn định cư thì có điểm khó khăn.
“Ăn cơm đi.” Hắn trừng mắt với Wale, ai không biết có tiền liền có thể đi chủ thành.
Vấn đề là không có tiền.
Wale cho hắn tín dụng điểm nhìn như rất nhiều, ở bình dân khu có thể tiêu xài một thời gian, nhưng tới chủ thành, chỉ sợ cũng chỉ đủ hai bữa cơm.
Càng đừng nói thuê nhà hoặc là mua phòng, quả thực là ý nghĩ kỳ lạ.
Wale bị vợ nhỏ xem thường, khóe miệng kéo kéo.
Đồng thời có điểm hối hận, phía trước luôn mơ màng hồ đồ vượt qua mùa thu mỗi năm, nếu hắn dụng tâm kiếm điểm tín dụng thì hiện tại liền có thể đưa vợ nhỏ đi chủ thành định cư rồi.
Bất quá hiện tại cũng không muộn, hai ngày này hắn kiếm được tiền cũng đủ mua một bất động sản đứng đầu ở khu bình dân
Hơn nữa ở khu bình dân cũng không phải là toàn không có chỗ tốt, ít nhất có thể giấu tai mắt.
Wale lướt qua kế hoạch một lần ở trong lòng, khóe miệng câu lên, gấp một miếng thịt của mình cho thanh niên.
Văn Thu Tỉnh mắng “Anh có bệnh à?”
Wale lại không phải không biết sức ăn của hắn.
Wale: “……”
Wale nhìn vợ nhỏ ném hai miếng thịt trở về, trong lòng không tức giận mà ngược lại không rên một tiếng tiếp nhận.
Nhưng đối phương thật sự ăn có chút ít, Wale gọi người phục vụ đưa lên một ly sữa tươi.
“Lát nữa chúng ta đi mua giường.” Văn Thu Tỉnh nói: “Hai ngày này ngủ đến mức làm lão tử đau eo.”
Hiển nhiên hắn đã quên, hai ngày này eo đau cũng không hoàn toàn do ngủ nướng.
Wale nói “Được.”
30 phút sau, Văn Thu Tỉnh đứng trước 1 đống tòa nhà vàng son lộng lẫy, ngẩng đầu nhìn mấy chữ bán bất động sản ánh vàng rực rỡ, lâm vào nghi hoặc.
Hắn hỏi “Wale, chúng ta không phải đi mua giường sao?”
Wale giải thích “Căn nhà kia quá nhỏ, không bỏ được giường lớn.”
Văn Thu Tỉnh: “……”
Cho nên vì có thể để được một cái giường lớn liền quyết định mua một phòng ở.
Loại tao thao tác này thật là làm người không lời nào để nói, mặc dù đó là chuyện riêng của Wale.
“Vậy anh mua đi, tôi ở khu nghỉ ngơi chờ anh.” Đến nỗi bồi Wale đi xem phòng ở thì không có khả năng, hắn quá mệt mỏi.
Wale nhìn hắn nói “Đã xem trên mạng, em chỉ cần lại đây ký tên.”
“Gì?” Văn Thu Tỉnh nói: “Anh nói gì?”
Người này nói chuyện không cần đầu óc sao? Hắn mua phòng thì liên quan gì đến mình.
“Chúng ta là vợ chồng, trong hôn nhân trong tôi mua phòng cũng là của em.” Wale thấp giọng nói: “Nơi em ở không an toàn, không chỉ không thích hợp cho em ở càng không thích hợp cho bảo bảo ở.”
Văn Thu Tỉnh liền trầm mặc.
Đúng, sau này hắn phải làm ba ba đơn thân.
Liền tính không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy xét chuyện khác.
Tỷ như nói, cho tiểu quỷ một hoàn cảnh trưởng thành thoải mái.
Là người bị cha mẹ nuôi thả, Văn Thu Tỉnh thống hận nhất chính là cha mẹ không chịu trách nhiệm.
Lúc này Wale có thể suy xét đến khi đó, kỳ thật cũng không tệ lắm coi như là một người cha đủ tư cách đi.
“Vậy đi thôi.” Văn Thu Tỉnh biệt biệt nữu nữu xoay người chui vào cửa hàng bán bất động sản.
Lập tức có thể nhận phòng, làm xong thủ tục liền có thể lấy được chìa khóa nhà mới, tùy thời có thể chuyển nhà.
Văn Thu Tỉnh một bên thu thập đồ vật, một bên hùng hùng hổ hổ nói “Dựa, lấy không một tháng tiền thuê nhà của tôi.”
Trong chốc lát lại đứng lên hỗ trợ ném đồ vật - Wale: “Em cứ như vậy đã khẳng định chúng ta có thể thành công?”
Người đàn ông cao lớn dừng một chút, gật đầu: “Sự thành do người.”
Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, vì em gái anh.
Bất quá trong lòng lại kiên định không thể hiểu được.
Thu thập xong đồ vật, trên người vừa dơ vừa hôi.
Sắc mặt Văn Thu Tỉnh khó coi vọt vào toilet, vừa mở vòi sen một bên cởi quần áo.
Không quan tâm cửa phòng tắm tùy tiện rộng mở.
Wale chỉ nhìn thoáng qua, đáy lòng cảm thấy nam hài rất gợi cảm.
Hắn nhẹ nhàng buông đồ vật trong tay đi qua, đứng cách cửa không xa.
Con ngươi màu lam tràn đầy rung động.
Đó là loại hàm súc mà đại hán như Văn Thu Tỉnh xem không hiểu.
Hắn chỉ biết lúc này Wale khẳng định muốn ôm hắn.
Bọt nước xôn xao rơi trên mặt đất là thanh âm duy nhất trong phòng.
Thẳng đến thanh niên nắm giữ quyền chủ động ương ngạnh cố ý chọc người mà mở miệng: “Xem cái rắm, có chuyện liền tiến vào?”
Bị ánh mắt bỏng cháy nhìn đến Wale cơ hồ lập tức né tránh, không còn bình tĩnh như vừa rồi.
Chuyện này tựa hồ làm thanh niên đối diện rất đắc ý.
“Thiết, hèn nhát.” Văn Thu Tỉnh khinh miệt nói, thuận tiện đóng cửa lại.
Wale đầy ý cười nghe được, bên trong truyền đến thanh âm vợ nhỏ vui sướng ca hát.
Lòng bàn tay nóng lên nghĩ thầm 'Thật sự đáng yêu' .
Nhưng thực mau mắt lam vui sướng lại đè nặng xuống.
Trở nên không hề gợn sóng như ngày thường.