Cửa phòng tập luyện bất ngờ mở ra, và ngay sau đó một mái tóc vàng nhạt ló ra.
Khi thấy Cảnh Nguyên Châu, người đó hơi sững lại một chút. Sau một thoáng do dự, cuối cùng vẫn ngại ngùng tiến tới.
Đôi mắt của Lâm Mẫn có chút đỏ lên, cậu nhìn chăm chăm vào Cảnh Nguyên Châu, vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cảnh Nguyên Châu liếc nhìn cậu rồi thầm thở dài trong lòng: “Biết rồi à?”
Nghe thấy lời này, Lâm Mẫn gần như không thể giữ bình tĩnh: “Sư phụ, anh nói cho em biết đi, bọn họ nói không phải sự thật đúng không!”
Dù Cảnh Nguyên Châu đã nhiều lần nhắc nhở cậu không được gọi mình là "sư phụ", nhưng với Lâm Mẫn, cậu luôn coi trọng ơn tri ngộ của Cảnh Nguyên Châu, cứ thích bám theo gọi anh như vậy, mãi mà không sửa được.
Trong lòng Lâm Mẫn, Titans là tín ngưỡng, là ánh sáng duy nhất trên con đường sự nghiệp của cậu.
Khi cậu biết mình được thăng cấp thành tuyển thủ chính thức, cậu phấn khích đến mức mấy ngày liền không ngủ được.
Dù biết rằng ngay cả khi vào đội chính, cậu có thể vẫn chỉ là dự bị cho Cảnh Nguyên Châu, nhưng đối với Lâm Mẫn, điều đó cũng là một niềm vinh dự lớn lao.
Nhưng vừa rồi, có người nói với cậu rằng, cậu sẽ trở thành người đánh chính đường trên của đội BK trong trận đấu sắp tới.
Nếu cậu thành tuyển thủ chính, thì Titans sẽ thế nào? Làm dự bị cho cậu ư?
Lâm Mẫn không thể nào chấp nhận nổi điều đó.
Cậu hiểu rõ thực lực của mình.
Cậu không xứng, cũng không đủ trình độ.
Cảnh Nguyên Châu cúi đầu nhìn chàng trai trước mặt, người dường như sắp khóc, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Anh im lặng một lúc rồi dập tắt điếu thuốc.
Khi thấy Cảnh Nguyên Châu không phủ nhận, Lâm Mẫn lập tức nước mắt dâng đầy: “Chắc chắn có sự nhầm lẫn gì ở đây! Sư phụ sao có thể làm dự bị cho em? Để em đi nói với quản lý Vương, nói rằng em không đủ trình độ, để họ đưa em về đội hai! Em biết rõ khả năng của mình, tuyệt đối không thể vì em mà...”
Vì quá vội vàng, cậu gần như lắp bắp, vừa quay người định đi thì bị kéo lại.
Cảnh Nguyên Châu như xách một con gà con, kéo cậu về chỗ, nhìn cậu một cách bất lực: “Tính khí của cậu đến bao giờ mới sửa được? Nóng nảy như thế thì sao đánh được đường trên?”
Lâm Mẫn mím chặt môi, cố gắng kiềm chế tiếng nức nở: “Nhưng... nhưng em thực sự không chấp nhận được!”
Cậu đưa tay lau mặt thật mạnh, ánh mắt kiên định nhìn về phía Cảnh Nguyên Châu: “Sư phụ mạnh như vậy, mà phải làm dự bị cho em thì chẳng khác gì... chẳng khác gì là hoa lài cắm trên bãi phân trâu!”
Khóe miệng Cảnh Nguyên Châu khẽ co giật.
Anh không sửa cái thành ngữ khập khiễng kia, chỉ hơi giơ ngón tay ra hiệu cho Lâm Mẫn đứng yên, rồi tựa lưng vào tường: “Nói chung, câu lạc bộ sắp xếp thế nào thì làm theo như vậy, những chuyện khác không phải việc cậu cần lo, mà cũng chẳng phải cậu có thể lo được. Cất cái bộ dạng tệ hại đó đi, cậu cũng là người tôi chọn từ đội trẻ lên, để người khác thấy thì mất mặt.”
Vì cố kìm nén cảm xúc, khuôn mặt Lam Mân đã nhăn nhó cả lại: “Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà gì hết.” Cảnh Nguyên Châu thực sự không giỏi dỗ dành người khác, lông mày khẽ cau lại, “Với lại, tôi đã nói lúc nào là sẽ làm dự bị cho cậu chưa?”
Lâm Mẫn ngẩng phắt đầu lên nhìn, trong ánh mắt lộ ra sự phức tạp.
Cậu mơ hồ nhận ra ý tứ trong lời nói đó, nhưng trong giây lát lại không dám hỏi thẳng.
Về khả năng Cảnh Nguyên Châu sẽ chuyển nhượng, cậu không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng khi chính tai nghe anh nói ra, cảm giác vẫn rất khác.
Không thể phủ nhận rằng việc chuyển đến một đội khác để tiếp tục tung hoành trong giải đấu, xét cho cùng vẫn tốt hơn nhiều so với việc ở lại làm dự bị cho cậu. Nhưng Lâm Mẫn, khi nghĩ đến việc mình là người "đẩy" Cảnh Nguyên Châu đi, tâm trạng lại sụp đổ hoàn toàn: “Hay là em quay về đội hai đi? Thực sự em không muốn làm tuyển thủ chính chút nào!”
Phải thừa nhận, lời nói dối của cậu thực sự quá vụng về, khiến Cảnh Nguyên Châu không thể nhịn cười.
Người ta nói rằng một người lính không muốn ra trận thì không phải lính giỏi, tương tự, làm gì có tuyển thủ chuyên nghiệp nào lại không muốn trở thành chính thức?
Mặc dù cách hành xử của ban lãnh đạo BK có phần thiếu tình cảm, nhưng có một điều họ nói rất đúng.
Nếu anh cứ chiếm lấy vị trí chính thức, chẳng lẽ lại để Lâm Mẫn phải chờ đến khi anh giải nghệ? Sự nghiệp của một tuyển thủ chuyên nghiệp không chịu nổi sự lãng phí một hai năm như vậy.
Lâm Mẫn là người anh đã trực tiếp nhìn thấy từ đội trẻ đi lên, và việc ban lãnh đạo quyết tâm đưa cậu lên đội một đã đủ để chứng minh rằng tiềm năng của cậu là vô hạn.
“Cậu cũng đã nói rồi, tôi mạnh như vậy, đi đâu mà chẳng dễ dàng đánh bại người khác.” Cảnh Nguyên Châu đưa tay xoa đầu chàng trai tóc vàng, giọng điệu có chút trêu chọc: “Còn cậu thì không giống vậy đâu. Cơ hội tốt như thế này mà bỏ lỡ thì chẳng còn lần nữa đâu. Sau này hối hận, có khóc cũng không kịp.”
Lâm Mẫn bướng bỉnh đáp: “Em sẽ không hối hận, cũng sẽ không khóc!”
Cảnh Nguyên Châu chỉ cười mà không nói gì.
Qua cuộc trò chuyện này, nút thắt trong lòng Lâm Mẫn cũng được tháo gỡ phần nào.
Dù không quá hài lòng, cậu vẫn im lặng một lúc rồi ngập ngừng hỏi: “Vậy, sư phụ, anh đã quyết định sẽ đi đâu chưa?”
Trong đầu Cảnh Nguyên Châu chợt hiện lên một hình bóng, anh cười nhẹ: “Có lẽ là rồi.”
Không đợi Lâm Mẫn nói thêm gì, anh chậm rãi đứng thẳng người dậy: “Được rồi, trận đấu tập chưa kết thúc, đừng đứng lỳ ở đây nữa, quay vào đi.”
Lâm Mẫn lập tức đứng thẳng người như một người lính: “Vâng, sư phụ!”
Khi hai người quay lại phòng tập, những người khác đang quây quanh bàn xem gì đó.
Mọi người đều biết vì sao Lâm Mẫn mắt đỏ hoe chạy ra ngoài, thấy cậu đã bình tĩnh trở lại, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm, không ai nhắc lại chuyện đó.
Cổ Thiên Lộ vẫy tay gọi họ: “Đội trưởng, Mini, mau lại đây xem này, thể thao điện tử của chúng ta cũng có show thực tế rồi! Mấy người của liên minh chắc điên rồi, cái gì cũng dám thử, có khi định đưa thể thao điện tử vào showbiz luôn ấy chứ!”