Chương 5: Sáu Nhà Vệ Sinh
Buổi chiều, Giải Tiệm Trầm luôn ở trong văn phòng xử lý tài liệu, còn Cảnh Phồn thì ngồi ngẩn người ở phòng thư ký cách một bức tường.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến làm, ngoài việc sắp xếp một vài tài liệu đơn giản, thì chỉ làm vài việc như in ấn hoặc chạy vặt.
“Đến rồi đến rồi, trà chiều tới rồi!” Tổ trưởng tổ thư ký xách theo một đống túi lớn túi nhỏ bánh ngọt, đẩy cửa bước vào.
Mọi người hò reo một trận, lập tức xúm lại lấy món mình thích ăn.
“Wow, hôm nay ăn sang thế? Trà chiều của Mạch Hòa Ký đấy!” Có người cảm thán.
Tổ trưởng cười cười, tiện tay đưa cho Cảnh Phồn một hộp bánh ngọt được đóng gói dễ thương, giải thích: "Tiểu Mạnh tổng vừa mới đến, đặc biệt mua cho mọi người đấy.”
Sau khi mọi người nhận được đồ ăn thì lại quay về chỗ ngồi, lập tức yên tĩnh lại khiến Cảnh Phồn nhất thời không thích nghi kịp.
【…Đây chính là không khí làm việc của công ty lớn sao? Thật đặc biệt.】Cảnh Phồn vừa nhai bánh vừa lầm bầm.
“Cảnh Phồn, em chuẩn bị hai ly trà mang vào văn phòng nhé.” Có tiền bối thấy cậu đang rảnh rỗi thì nói.
Cảnh Phồn phủi vụn bánh trên tay, đáp lại một tiếng rồi chạy đi đến phòng pha trà.
Nhưng cậu chỉ là một “chó nhà quê” chỉ biết uống loại cà phê pha sẵn, nên khi nhìn tủ kính đầy ắp các loại trà và hạt cà phê, đầu cậu như muốn nổ tung.
【Hệ thống, giúp tao tra cách dùng máy pha cà phê đi.】
Mất một lúc loay hoay khá lâu, Cảnh Phồn mới cầm hai ly cà phê đã pha xong gõ cửa văn phòng.
Cậu vừa bước vào, hai người bên trong đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt họ khiến lông tơ trên người Cảnh Phồn dựng đứng cả lên.
Ngoài Giải Tiệm Trầm ra, trong phòng còn một người lạ – một cô gái trẻ. Chiếc áo sơ mi lụa màu rượu vang trên người cô cùng với màu son đỏ tươi rực rỡ nơi bờ môi tôn lên vẻ đẹp quyến rũ rạng ngời.
Lúc này, cô đang mỉm cười ngồi ở khu tiếp khách nhìn Cảnh Phồn chăm chú.
Cảnh Phồn cố tỏ ra bình tĩnh, mang cà phê tới đặt trước mặt người phụ nữ ấy: "Mạnh tổng, mời dùng.”
Vừa rồi nghe tổ trưởng nói “Tiểu Mạnh Tổng” đến, e rằng người trước mặt đây chính là “chính chủ”.
“Ừm hứm~.” Cô gái hơi nhướng mày, khi nhận lấy ly cà phê từ tay Cảnh Phồn, ngón tay cô khẽ lướt nhẹ trong lòng bàn tay cậu như có như không.
Cảnh Phồn suýt chút nữa run tay làm đổ cà phê.
Hành động của cậu khiến cô gái rất vui, môi cô cong lên cười lớn: “Giải Tiệm Trầm, tổ thư ký của anh toàn mấy em đáng yêu thế này à?”
“Mạnh Cẩm, tôi nói rồi, đừng có tay chân linh tinh với nhân viên của tôi.” Giải Tiệm Trầm không ngẩng đầu, giọng cảnh cáo lạnh lùng.
Người phụ nữ tỏ vẻ ấm ức, giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi mà~”
Cảnh Phồn thấy tương tác giữa hai người, trong đầu chỉ muốn mau mau hoàn thành nhiệm vụ rồi rút lui. Nhưng khi cậu đưa ly cà phê cho Giải Tiệm Trầm thì lại bị từ chối.
“Cầm đi.” Giải Tiệm Trầm chỉ liếc qua cà phê rồi lạnh lùng ra lệnh.
Ly cà phê của Cảnh Phồn còn chưa kịp đặt lên bàn, đã bị lời từ chối lạnh lùng của Giải Tiệm Trầm làm cậu ngẩn người.
Ngược lại, người phụ nữ ngồi trên ghế sofa lại mở lời giải vây cho cậu. Cô ta nghiêng người dựa vào lưng ghế, cười nói:
“Ôi chao, Giải Tiệm Trầm, anh nói chuyện không thể dịu dàng chút được à? Nhóc đáng yêu bị anh dọa sợ rồi kìa.”
Giải Tiệm Trầm ngẩng đầu liếc Mạnh Cẩm đang ra vẻ, giọng điệu vẫn lạnh tanh:
“Vậy thì cô uống giúp tôi đi.”
Nói rồi, anh liếc mắt ra hiệu cho Cảnh Phồn mang luôn ly cà phê kia đặt lên bàn cạnh ghế sofa.
Tuy không hiểu vì sao, nhưng Cảnh Phồn vẫn làm theo, đưa xong cà phê liền vội vàng rút lui khỏi văn phòng.
“Ha, đây là người mới mà anh nói à?” Mạnh Cẩm nhìn bóng lưng Cảnh Phồn, gật đầu nhận xét với Giải Tiệm Trầm:
“Trông có vẻ thông minh, nhưng cũng không giống kiểu người có tâm cơ.”
Giải Tiệm Trầm lật thêm một trang tài liệu, thản nhiên hỏi:
“Lúc nào thì cô học được nghề xem tướng đấy?”
Mạnh Cẩm cười khẽ, không trả lời. Cô nhấp một ngụm cà phê, sau đó bỗng nhiên gọi:
“Giải Tiệm Trầm.”
Anh ngừng xoay cây bút trong tay, quay đầu nhìn về phía cô. Chỉ thấy Mạnh Cẩm nhăn mặt như bị táo bón, nói:
“Sau này đừng để nhóc đáng yêu kia đụng vào máy pha cà phê nữa.”
Cảnh Phồn sau khi rời văn phòng vẫn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra bên trong. Cậu cầm khay cà phê trong tay, tự hỏi mình đã đắc tội gì với Giải Tiệm Trầm không.
Cuối cùng, cậu rút ra kết luận: không có.
【Tao biết rồi, chẳng lẽ Giải Tiệm Trầm không thích uống cà phê?】Cảnh Phồn tự lẩm bẩm trong đầu.
Ban đầu không mong đợi hệ thống sẽ phản hồi, nhưng lần này hệ thống lại không nhịn được lên tiếng:
【Có lẽ là cà phê của ký chủ pha... hơi tệ.】
【Không thể nào, anh ta còn chưa uống mà.】Cảnh Phồn từ chối chấp nhận lời giải thích này.
Mạnh Cẩm cũng không ở lại lâu, chẳng bao lâu sau đã rời khỏi văn phòng của Giải Tiệm Trầm, tình cờ gặp đúng Cảnh Phồn đang ra ngoài lấy nước.
Cô lập tức khoác vai Cảnh Phồn, nhốt cậu vào trong vòng tay của mình. Mùi nước hoa nồng nặc trên người cô lập tức lan tỏa.
Lúc này Cảnh Phồn mới nhận ra, hóa ra Mạnh tổng khi đứng lên lại cao đến vậy — là một người phụ nữ mà còn cao hơn cậu nửa cái đầu.
“Nhóc đáng yêu, em tên là gì vậy?” Mạnh Cẩm cúi đầu, thổi một luồng khí vào sau tai Cảnh Phồn.
Cảnh Phồn rụt cổ lại vì nhột, lập tức có cảm giác như mình vừa bị… quấy rối tình dục.
Từ nhỏ đến lớn, ngoài mẹ ra, đây là lần đầu tiên Cảnh Phồn tiếp xúc gần đến vậy với người khác giới.
Mái tóc xoăn bồng bềnh của Mạnh Cẩm buông xuống vai Cảnh Phồn, cậu cảm nhận rõ ràng người phía sau đang cố tình áp sát vào mình. Qua lớp áo mỏng, cậu thậm chí còn cảm nhận được sự mềm mại đang dán sát sau lưng mình.
Khi ý thức được đó là gì, lưng Cảnh Phồn lập tức cứng đờ, vành tai cũng đỏ ửng lên ngay tức khắc.
【Hệ thống, cứu mạng!】Là một kẻ độc thân từ trong trứng nước, chưa từng nắm tay con gái, Cảnh Phồn hoàn toàn không đỡ nổi kiểu chị đẹp trưởng thành và quyến rũ như vậy.
“Tiểu Mạnh tổng, đừng trêu cậu ấy nữa. Cảnh Phồn mới tới hôm nay thôi, đừng dọa người ta.” May mà một thành viên khác của tổ thư ký xuất hiện kịp thời, cắt ngang câu chuyện.
“Á~ Tiểu Hà bảo bối của chị, lâu quá không gặp rồi, có nhớ chị không nào?” Mạnh Cẩm vừa thấy người đến lập tức buông Cảnh Phồn ra, nhào tới ôm lấy cô ấy.
Cảnh Phồn khẽ lùi lại một bước, nhìn dáng vẻ Mạnh tổng cư xử tuỳ tiện với ai cũng như nhau, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào một cái.
Cậu cảm kích nhìn vị tiền bối họ Hà đã giúp mình “hút hỏa lực”, rồi lập tức co giò chạy mất.
Sau khi lấy nước xong, Cảnh Phồn rẽ vào nhà vệ sinh. Cậu đứng trước bồn rửa tay, ngẩn người nhìn tường đối diện, trong đầu vẫn đang suy nghĩ cách làm sao lấy lòng được Giải Tiệm Trầm.
“Phiền chết đi được.” Cảnh Phồn cảm thấy như đang giải một bài toán vi phân không có dữ kiện đầu vào.
“Phiền gì thế?” Một giọng nói uyển chuyển ngọt ngào vang lên ngay bên cạnh.
Cảnh Phồn giật mình, bàn tay đang kéo khóa quần cũng khựng lại. Cậu hơi nghiêng đầu, liếc thấy một vạt áo đỏ rực, rồi là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ và mái tóc xoăn sóng bồng bềnh.
“……” Cảnh Phồn lập tức đứng hình, mắt chớp chớp hai cái, ánh nhìn dần dần hạ xuống.
Chỉ thấy Mạnh Cẩm không biết từ lúc nào đã… kéo khóa quần.
Đó là lần đầu tiên trong đời Cảnh Phồn biết được cái gì gọi là “lấy ra còn to hơn cả cậu.”
Từ một người phụ nữ.
“??!!?” Trước mắt Cảnh Phồn tối sầm lại, cậu bắt đầu hoài nghi thần kinh mình có vấn đề.
Mạnh Cẩm giải quyết xong nhu cầu sinh lý, sửa sang gọn gàng rồi xoay người lại, nhìn Cảnh Phồn đang đứng đơ như tượng, cười xấu xa: “Em trai à, nhìn lén người ta đấy hả?”
“!” Cảnh Phồn phản xạ chậm nửa nhịp, suýt chút nữa đưa tay lên che mắt, nhưng tay vừa nhấc lên lại nhớ ra — cái gì cần thấy thì đã thấy cả rồi.
Cậu lại liếc nhìn ngực người kia, xác nhận một lần nữa mình không nhìn nhầm.
【Người… người chuyển giới à? Hệ thống…】
Người trả lời cậu lần này không phải là giọng máy móc của hệ thống.
“Dù giới tính sinh lý của Beta khá trung lập, nhưng em vào nhà vệ sinh của nữ A thì cũng không ổn lắm đâu ha?” Mạnh Cẩm cúi xuống nhìn thẳng vào mặt Cảnh Phồn, vừa cười vừa nói.
Cảnh Phồn trừng to mắt — vì thế giới này quá giống với thế giới cũ của cậu, nên cậu gần như đã quên nơi đây có sự khác biệt về giới tính.
Cậu hoảng hốt ngẩng đầu nhìn ra cửa, vừa hay thấy một người có vẻ ngoài nam tính bước vào nhà vệ sinh đối diện.
【Muốn chết thật rồi……】Cảnh Phồn mặt mày xám xịt như mất hồn.
“Xin lỗi, tôi nhìn nhầm.” Cậu vẫn còn giơ tay lên trước ngực như tấm chắn, cố giữ khoảng cách với Mạnh Cẩm đang ngày càng áp sát.
“Ha ha ha ha, đừng sợ mà, tôi sẽ không đi rêu rao đâu~” Mạnh Cẩm ôm lấy người Cảnh Phồn đang cong quắp vì hoảng, kéo cậu đứng thẳng dậy, lúc buông tay còn tiện thể sờ mông cậu một cái.
Một luồng điện chạy thẳng lên óc, da gà da vịt nổi hết cả lưng.
Lần này thì Cảnh Phồn cuối cùng cũng nhận ra: mình đang bị quấy rối tình dục!!!
Biểu cảm xấu hổ của cậu lại khiến Mạnh Cẩm bật cười vui vẻ hơn, cười đến mức không đứng thẳng nổi.
Đợi cô ta rời đi rồi, Cảnh Phồn vẫn chưa hoàn hồn, tâm trạng đâu còn tâm trí đi vệ sinh, chỉ sợ lát nữa lại có một “chị gái” khác xuất hiện rồi lôi cậu đi vì tội “biến thái”.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, đứng ở hành lang, cậu ngước lên nhìn ba cánh cửa ghi rõ “A”, “B”, “O”, rồi ôm mặt đỏ bừng, nghẹn họng không thốt nên lời.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu dùng nhà vệ sinh công cộng tại đây. Sáng nay lúc tham quan công ty, cậu từng đi ngang qua khu vực này, vừa lúc có mấy “cô gái” rủ nhau vào cửa bên phải, cậu theo bản năng cho rằng đó là nhà vệ sinh nữ.
Lúc đi vệ sinh, với nguyên tắc “phi lễ chớ nhìn”, cậu chỉ thấy cửa “A” và “B”, là một người thanh niên sống trong xã hội hiện đại từng được hưởng trọn chín năm nghĩa vụ giáo dục, cậu hoàn toàn quên mất đặc điểm phân giới của thế giới này, nhìn thấy “A” và “B” chỉ nghĩ đơn giản là phân luồng người dùng.
Hơn nữa, vừa vào cửa “A” đã thấy một dãy bồn tiểu sạch sẽ ngăn nắp, cậu liền vô thức nghĩ: À, đây đúng là nhà vệ sinh nam rồi.
Nói cách khác, cả buổi sáng nay Cảnh Phồn đều vào nhầm nhà vệ sinh.
Cảnh Phồn bước chầm chậm, đầy do dự, đi vào cánh cửa có ghi “B”. Lần này cậu quan sát kỹ hơn cấu trúc bên trong, mới phát hiện ra bên trong còn phân chia rõ ràng — lần này mới là nhà vệ sinh nam và nữ thực sự.
Sau khi xác nhận xong khu vực vệ sinh, cậu lại lui ra đứng ở đầu hành lang, tức tối đến mức giậm chân:
【Ai phát minh ra cái thế giới quan ABO này thế hả, đúng là thần kinh rồi! Sáu cái nhà vệ sinh, nhìn đi, có hợp lý không hả trời?!】
Đang điên tiết gào thét với hệ thống trong đầu, sau lưng cậu chợt vang lên một giọng nam đầy trêu chọc:
“Thế nào, không có cái nào hợp khẩu vị à?”
Cảnh Phồn đang nổi điên trong não thì bị dọa hết hồn. Cậu quay đầu lại, thì thấy Giải Tiệm Trầm không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng mình.
Xem ra là cậu chắn lối đi rồi, Cảnh Phồn vội đứng thẳng người, nép vào sát tường để nhường đường.
Giải Tiệm Trầm cúi đầu chỉnh lại tay áo, một lúc sau mới ngẩng lên nhìn Cảnh Phồn, khóe môi cong lên như cười như không, châm chọc một câu:
“Hoặc là… nếu cậu thật sự thích thiết kế của khu A, thì có thể vào khu nam A mà giải quyết.”
“Cảm ơn, tôi không cần.” Cảnh Phồn đứng càng ngay ngắn hơn, chỉ hận không thể hoà mình vào tường, làm một bức tranh tường sống động.
Giải Tiệm Trầm không nói thêm gì, lướt qua người cậu mà đi thẳng.
Cảnh Phồn vội vã chuồn vào nhà vệ sinh B, trong lòng giận dữ gõ lên hệ thống im bặt từ nãy đến giờ:
【Hệ thống, mày có nghe thấy tiếng vỡ vụn không?】
【Ý ký chủ là tiếng gì vỡ?】
【Là tao nè.】