Chương 4 – Văn học Tổng tài bá đạo

Kiếp trước, mãi đến khoảnh khắc cận kề cái chết, anh mới biết được Alpha kia là gián điệp do Minh Việt cài vào.

Trước khi rơi xuống biển, anh trừng trừng nhìn Minh Việt và người trợ lý từng sát cánh bên mình đang đứng cạnh hắn ta, trong lòng tràn ngập oán hận cuồn cuộn.

Anh nhớ lại cuộc đời ngu ngốc bị lợi dụng của mình, không cam tâm khi chỉ đến lúc cận kề cái chết mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nước biển lạnh buốt như kim châm thấu tim gan, cơn ngạt thở lại khiến anh càng thêm tỉnh táo, oxy trong phổi dần cạn kiệt, anh cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang chìm dần xuống.

Oán hận và không cam tâm.

Anh cắn chặt răng, cố gắng không để ý thức bị tước đoạt, nỗi đau khiến linh hồn anh như run rẩy.

Không biết đã qua bao lâu, anh cảm thấy bản thân vẫn đang không ngừng chìm xuống, bất chợt thấy nực cười: cái tên “Tiệm Trầm” của mình, quả thật đã ứng vào hoàn cảnh hiện tại.

Mà cả cuộc đời anh, há chẳng phải cũng là một hành trình dần chìm vào vực thẳm hay sao.

Cuộc đời hoang đường của anh dường như đã bị người khác viết sẵn từ lâu, từng bước một đều trượt dài theo quỹ đạo định sẵn — tại sao đến tận bây giờ anh mới nhận ra điều đó?

Ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức tiêu tán, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên lướt qua trước mắt anh, tiếp đó, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều ký ức mà bản thân chưa từng trải qua.

Anh giống như một khán giả, đứng từ góc nhìn thứ ba chứng kiến toàn bộ diễn biến của câu chuyện.

Anh thấy mình ngu xuẩn vì tranh giành một Omega, thấy Omega đó và Minh Việt từ lúc quen biết cho đến khi yêu nhau.

Còn anh, Giải Tiệm Trầm, chẳng qua chỉ là một nhân vật phản diện ngu ngốc và tàn nhẫn đến tột độ — cuối cùng anh cũng hiểu, thì ra mình chỉ là phản diện trong một câu chuyện đã được định sẵn.

Khoảnh khắc ý thức bản thân thức tỉnh, sự không cam tâm và thù hận với cái chết hoàn toàn chuyển thành phẫn uất trước vận mệnh bị thao túng.

Giải Tiệm Trầm đau đớn vươn tay ra, khát khao níu lấy tia sáng cuối cùng trước khi rơi xuống vực sâu.

Anh thầm nghĩ, nếu có thể làm lại một lần nữa, cho dù phải trả giá bằng bất cứ điều gì… anh nhất định phải báo thù.

Vì thế, anh đã được trọng sinh.

Lần nữa tỉnh lại, Giải Tiệm Trầm phát hiện mình đã quay về năm anh 10 tuổi.

Mang theo toàn bộ ký ức kiếp trước cùng những bí mật về thế giới này.

Vì vậy, buổi tuyển dụng hôm nay anh đích thân đến xem. Anh quan sát tên Alpha từng phản bội mình ở kiếp trước, đang phô diễn học thức để giành lấy vị trí thư ký này.

Kiếp trước, anh chỉ chọn người đó từ hồ sơ được gửi lên cuối cùng.

Nhưng anh nhớ rõ, khi ấy chỉ có hai bộ hồ sơ được gửi đến.

Thế mà bây giờ, phía sau tấm kính một chiều, lại xuất hiện thêm một Beta không rõ từ đâu chui ra.

Anh tỉ mỉ quan sát người tên là Cảnh Phồn, tốt nghiệp Đại học Thế Kinh — một trường đại học hàng đầu trong nước.

Ngoại trừ giới tính Beta khiến cậu ta có phần kém cạnh so với hai Alpha còn lại, những mặt khác đều không hề thua kém.

Chỉ là, cậu ta ăn nói linh tinh, giống như bị ép đến tham gia phỏng vấn mà chẳng có sự chuẩn bị gì — điều này khiến Giải Tiệm Trầm dấy lên một nghi ngờ mới.

Anh rút tấm ảnh Cảnh Phồn ra khỏi hồ sơ, dùng đinh ghim cố định nó lên bức tường ảnh kia.

"Cậu cũng sẽ như vậy sao?" Ánh mắt anh sâu thẳm, trên mặt không lộ rõ cảm xúc, đầu ngón tay khẽ lướt qua mặt Cảnh Phồn trong bức ảnh, để lại một vết xước rõ ràng.

“Nếu đúng vậy, thì tốt nhất nên chạy sớm.”

Cảnh Phồn hắt xì một cái, vừa khoác áo vừa lật đi lật lại cửa sổ hệ thống nghiên cứu mấy lần.

Nhìn vào thân phận tổng tài của nam chính Alpha và phản diện, cùng với thiết lập “bạch liên hoa” của nam chính Omega, Cảnh Phồn trong lòng dấy lên một suy đoán.

“Hệ thống, tôi có phải xuyên vào một quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo không đấy?”

Chỉ có trong văn học tổng tài mới có chuyện người người đều là tổng tài.

Hệ thống không trả lời.

Nhưng Cảnh Phồn càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Cảnh Phồn có một cô em họ nghiện văn học tổng tài. Có một thời gian mắt cô ấy phải phẫu thuật, không thể nhìn rõ, nên Cảnh Phồn bị ép đọc truyện cho cô nghe mấy ngày liền.

Hồi đó truyện ấy cốt truyện thế nào nhỉ?

Hình như là nữ chính xuất thân nghèo khó, tính cách cứng đầu, còn nam chính là tổng tài lạnh lùng như đóa hoa trên núi cao, lại thêm một tổng tài phản diện tàn nhẫn si tình — kiểu nhân vật gần như là tiêu chuẩn.

Đúng nó rồi!

Cảnh Phồn cảm thấy mấy truyện kiểu này dù có biến hóa thế nào cũng không thoát khỏi cái khung sườn cũ, thế là quyết định thức đêm để cấp tốc bồi dưỡng một khoá “văn học tổng tài”.

《 Sủng Nhi Trong Tim Của Cố Tổng 》đang tải về.

《99 Lần Bỏ Trốn: Tổng Tài Lạnh Lùng ơi, Phu Nhân Của Ngài Lại Chạy Trốn Rồi》 đang tải về.

《Cô Nàng Hoang Dã Và Chàng Hoàng Tử Chuyên Dụng Của Nàng》 đang tải về.

Nghĩ đến việc bản thân xuyên vào truyện có yếu tố đam mỹ, Cảnh Phồn lại tìm thêm vài quyển cùng thể loại:

《Anh Trai ơi, Anh Thơm Quá ( Ngụy BL ) 》 đang tải về.

《Nam Nhân Tốt Chính Là Phải Đối Đầu Với Nam Nhân》 đang tải về.

Nhìn thấy thanh tiến trình tải về trên điện thoại, Cảnh Phồn cắn móng tay, hơi lo lắng:

“Hệ thống, mấy cái này có làm hỏng não tao không?”

Cảnh Phồn cày liên tục hai ngày, mỗi ngày ngoài ăn với ngủ thì chỉ có đọc truyện.

Cuối cùng cũng cày xong ba cuốn truyện tổng tài mỗi cuốn dài cả ngàn chương, tuy tình cảm dây dưa kéo dài nhưng độ ngọt và sướng thì khỏi phải bàn.

Cảnh Phồn cảm giác như vừa mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới của thế giới.

“Cảm giác nếu không cần dùng đến não thì đọc cũng hay phết.”

Hệ thống: 【……】

Tất nhiên, ngoài việc chú ý đến mối tình rối ren giữa vai chính và phản diện trong truyện, Cảnh Phồn còn đặc biệt lưu tâm đến các “nhân vật công cụ” trong truyện.

Ví dụ như —

“Thiếu gia xưa nay chưa từng đưa ai về nhà” — chú Trương quản gia.

“Thiếu gia lâu lắm rồi mới cười vui vẻ như vậy” — má Ngô bảo mẫu.

“Cậu có thể đừng nửa đêm nửa hôm lại gọi một tiến sĩ y khoa như tôi đến chỉ để truyền nước cho cô ấy không?” — huynh đệ chí cốt của tổng tài.

Và, vị thư ký thần thông quảng đại, chỉ cần ba phút là có thể điều tra ra mọi thông tin.

“……” Cảnh Phồn cau mày, cảm thấy mình chắc phải bám chặt lấy chức vị thư ký này mà sống.

Cậu thì có bản lĩnh gì đâu, chỉ có một cái hệ thống cũng vô dụng y như mình.

Nghĩ đến đây, Cảnh Phồn lập tức nảy ra ý tưởng nhắm vào hệ thống:

“Hệ thống, mày có thể tra cứu thông tin của người trong thế giới này không?”

【Có thể.】

Cuối cùng cũng nhận được một câu trả lời khẳng định, Cảnh Phồn giơ ngón cái lên, lần đầu tiên nảy ra suy nghĩ muốn khen bàn tay vàng của mình một chút.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày Cảnh Phồn đi làm.

Mang theo đầu óc đầy những tình tiết tổng tài và một chút chột dạ, cậu đến công ty.

Nhưng cậu không gặp Giải Tiệm Trầm ngay, mà dành cả buổi sáng để học công việc cơ bản cùng tiền bối.

Thì ra mấy ông chủ lớn như Giải Tiệm Trầm không chỉ có một thư ký, mà có hẳn một đội thư ký.

【Thảo nào trong truyện, bọn họ điều tra thông tin nhanh thế, thì ra là cả một đội quân trí tuệ.】

Cảnh Phồn âm thầm than thở trong lòng, đồng thời không ngừng quấy rầy cái hệ thống vẫn luôn im lặng.

Tuy vậy, nhờ có tiền bối hướng dẫn, Cảnh Phồn cũng yên tâm hơn nhiều.

Mãi đến buổi chiều, cậu mới lần đầu gặp phản diện của thế giới này — Giải Tiệm Trầm.

Lúc đó Cảnh Phồn đang nhấm nháp bánh quy do đồng nghiệp khác dúi cho, thì nhận được thông báo toàn bộ thư ký phải đến phòng họp.

Cậu ngồi ở vị trí ngoài cùng, hồi hộp chờ đợi đối tượng (chinh phục) đầu tiên của mình.

Khi cậu đang căng thẳng đến mức vẽ đến trái tim thứ 32 trong sổ ghi chép, Giải Tiệm Trầm mới thong thả bước vào.

Hôm nay anh mặc một bộ vest trắng, sắc mặt bình tĩnh, bước đi như gió, mái tóc vàng dài được buộc gọn gàng, phía sau còn theo một người phụ nữ cao lớn.

【Hệ thống, sao phản diện lại không giống như tao tưởng tượng vậy, sao không mặc đồ đen?】

Hệ thống vẫn không buồn đáp lại.

Giải Tiệm Trầm bước vào liền đi thẳng đến ghế chủ tọa, mở miệng liền nói thẳng về nhiệm vụ trong tuần tới.

Cảnh Phồn thấy những người khác đều đang gõ máy tính lạch cạch, liền học theo, chăm chỉ ghi chép vào sổ tay.

Chỉ đến khi đã phân công nhiệm vụ xong cho mọi người, Giải Tiệm Trầm cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn thẳng về phía cậu.

Đối mặt với gương mặt lạ lẫm như Cảnh Phồn, anh lại chẳng hề tỏ vẻ kinh ngạc hay tò mò.

Giải Tiệm Trầm nhìn Cảnh Phồn đang ngồi ở vị trí cách xa anh nhất, giao nhiệm vụ: “Cậu, điều tra sở thích của Tổng giám đốc Chu bên Tập đoàn Đồ An, tối nay có buổi tiệc, trước đó phải giao cho tôi.”

Cảnh Phồn mơ hồ cảm thấy, trong vô số nhiệm vụ quan trọng, Giải Tiệm Trầm cố tình chọn ra một việc vặt kiểu chân chạy vặt đi mua cà phê giao cho mình.

Cậu không phản ứng ngay, mà cứ ngơ ngác ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, có cảm giác như bản thân sắp bị nhấn chìm vào đôi mắt sâu thẳm khó lường kia.

May mà tiền bối bên cạnh khẽ thúc cùi chỏ vào người cậu một cái, Cảnh Phồn mới bừng tỉnh, vội vàng đáp: “Vâng!.”

Sau khi tan họp, Cảnh Phồn ngồi vào chỗ làm việc, mở máy tính ra bắt đầu tra cứu thông tin về công ty mà Giải Tiệm Trầm giao.

Thông tin về Tổng giám đốc Chu trên mạng chỉ toàn những tin tức xã hội và vài bài phỏng vấn, hoàn toàn không liên quan đến những gì cậu cần tìm.

【Hệ thống, tao cần mày hỗ trợ.】Cảnh Phồn cầu cứu từ “đội ngoài”.

【Chờ một chút.】Âm thanh máy móc của hệ thống vừa dứt, trước mặt Cảnh Phồn liền hiện ra một khung thông tin, trong đó ghi chép cực kỳ chi tiết về một người.

Đến cả màu sắc yêu thích cũng có.

Cảnh Phồn chọn lọc những điểm quan trọng rồi ghi chép lại. Nhìn vào tài liệu, cậu do dự một chút, quay sang hỏi tiền bối bên cạnh: “Anh Triệu, nhiệm vụ Giải tổng giao đã hoàn thành, em mang lên ngay bây giờ luôn được không?”

Người được gọi vẫn đang sắp xếp dữ liệu, nghe vậy cũng không buồn quay đầu lại: “Hiệu suất cao vậy à? Làm xong thì mang lên cho Tổng giám đốc xem đi.”

Sau khi được xác nhận, Cảnh Phồn liền mang thông tin vừa hoàn thành xong, đẩy cửa văn phòng của Giải Tiệm Trầm bước vào.

“Giải tổng, đây là thông tin tôi điều tra được.”

Giải Tiệm Trầm đang cúi đầu xem tài liệu trong tay, đợi đến khi Cảnh Phồn tiến lại gần mới ngẩng đầu lên.

Anh liếc nhìn đồng hồ trên tay — lúc này mới chỉ chưa đầy hai mươi phút kể từ khi cuộc họp kết thúc.

“Thông tin này cậu mất bao lâu để điều tra?” Giải Tiệm Trầm nhìn tập tài liệu Cảnh Phồn đưa, hỏi.

“Mười phút?” Cảnh Phồn không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy, giọng điệu thản nhiên kia cũng chẳng thể đoán được là khen hay chê, cậu lúng túng trả lời theo kiểu mốc thời gian hay dùng trong tiểu thuyết.

Giải Tiệm Trầm xoay cây bút trong tay, khẽ cười một tiếng, nói với Cảnh Phồn: “Khả năng thu thập thông tin khá đấy, tối nay cùng tôi đi dự tiệc đi.”

Cảnh Phồn đứng bên cạnh anh, cúi mắt nhìn chằm chằm đôi bàn tay mạnh mẽ đang đặt trên tài liệu, rồi ngẩn người. Nghe vậy, cậu ngớ ra một tiếng: “Hả?”

Rõ ràng cậu vừa mới nghe tiền bối khác nói sẽ là người đi tiếp khách cùng sếp cơ mà.

“Có vấn đề gì sao?”

“Không, không có, hoàn toàn OK ạ.” Cảnh Phồn suýt nữa giơ tay tạo thành ký hiệu OK để thể hiện sự trung thành.

Không phải là Cảnh Phồn không muốn đi, mà là cậu chợt nhớ tới khoảng thời gian thực tập nhục nhã trước đây — lúc đó cậu cũng từng theo tổ trưởng đi xã giao.

Nhưng tửu lượng của cậu thật sự quá kém, đã vậy ,khi say còn rất “thảm họa”, sau khi tham gia hai lần, tổ trưởng không bao giờ cho cậu đi cùng nữa.

Cảnh Phồn lo lắng rằng, sau buổi tối hôm nay, cậu sẽ nhận được thông báo bị sa thải.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play