Thế rồi, nụ cười của ông ta thoáng thêm mấy phần ngơ ngác: "Sao lại..."

Nhiều người thế này?!

Sao phần lớn quan kinh thành đều ở đây?

Một ngày tốt lành

Sao cả Bệ hạ cũng đến?!

Ngay cả Đậu Thừa tướng đã trí sĩ cũng tới ư?

Đồng Tâm Đại Nho sao cũng ở đây?

Ông ta quả thực đã ngầm sai người loan báo chuyện ông ta và Hứa Thần Thông biện kinh ra ngoài, nhưng không phải kiểu loan báo thế này!

Hứa Yên Miểu đi đến bên cạnh ông ta, uyển chuyển hỏi: "Có phải tin tức bị lộ ra ở đâu không? Hay là... ta cứ nói ta sợ chỗ đông người, lần biện kinh này hủy bỏ, chúng ta tìm nơi khác riêng tư bàn luận sau nhé?"

Trong khoảnh khắc đó, Chu Bạch Lộc quả thực đã do dự.

Ông ta muốn hạ bệ Hứa Yên Miểu là thật, nhưng đúng là chưa từng nghĩ sẽ khiến hắn mất mặt trước nhiều người như vậy.

—— Chuyện sau này truyền ra ngoài mất mặt và bị mất mặt trực tiếp ngay tại trận, áp lực tâm lý do hai kiểu này mang lại không cùng một đẳng cấp.

Hứa Yên Miểu lặng lẽ nhìn ông ta.

Chu Bạch Lộc thoáng d.a.o động trong giây lát, nhưng ngay sau đó liền vô cùng hòa nhã vái Hứa Yên Miểu một cái: "Tại hạ lại thấy, nếu đã vô tình bị lộ ra ngoài, cũng là ý trời, chi bằng cứ nhân đây biện luận một trận, Hứa lang thấy thế nào?"

[Tuy tin này là do ta bảo Liên Hạng truyền ra, nhưng... cũng không thể trách ta không cho ông ta cơ hội được nhỉ?]

Hứa Yên Miểu đáp: "Được, vậy bắt đầu thôi."

Gương mặt người thanh niên phẳng lặng, dường như chẳng hề sợ hãi việc mình bị vạch trần học thức không đủ.

Phải biết rằng, nếu quan chủ khảo khoa cử học vấn không đủ, đám học trò tất nhiên sẽ liên kết lại kháng nghị. Tiền triều còn có một vị Thừa tướng, không thể nói là học vấn không đủ, mà chỉ vì đề thi ra quá đơn giản, khiến các học trò không cách nào dựa vào đó để tạo ra khoảng cách điểm số với người khác, thế là họ liền trực tiếp gây rối, hoặc là ngồi biểu tình, hoặc là dùng văn chương công kích, cuối cùng vị Thừa tướng này trực tiếp mất luôn chức vị.

Chu Bạch Lộc nghĩ mãi không ra.

Lẽ nào người này thật sự có tài học thực sự?

Nhưng rõ ràng ông ta đã mua chuộc xa phu nhà Quyền công, từ chỗ gã xa phu biết được, Hứa Yên Miểu đến cả «Luận Ngữ» cũng không thuộc hết!

Chẳng lẽ người này chưa từng thuộc «Luận Ngữ», nhưng lại vừa khéo thuộc lòng làu làu các trước tác của Chu Tử sao?

Đâu có chuyện trùng hợp như vậy được?

Quyền Ứng Chương hoàn toàn không biết chuyện gã xa phu nhà mình kiếm được thêm một khoản tiền ngoài.

Mà dù có biết, ông cũng chẳng thèm để tâm, thậm chí còn tự bỏ tiền túi mời thần y đến khám não cho Chu Bạch Lộc: Cái... tên Bạch Lộc gì đó à, lúc ngươi dò hỏi có hỏi rõ ràng không, chuyện Hứa Yên Miểu không thuộc hết «Luận Ngữ», đó là chuyện của ba năm trước rồi!

Ông và Đồng Tâm ngồi trước một gốc cây cổ thụ thân có nhiều lỗ hổng.

"Đồng yêu à."

Quyền Ứng Chương liếc nhìn hảo hữu một cái: "Sao lão cũng đến đây? Chẳng phải lão cực kỳ khinh bỉ Chu Tử, bảo ông ta hư ngụy sao?"

—— Lão già này còn đặc biệt viết cả một quyển sách, nhằm vào học thuyết của Chu Tử mà phản bác từng câu từng chữ.

Nhắc đến chuyện này, Đồng Tâm lại tức khí: "Lão già nhà ngươi, ta coi ngươi là bạn bè, thế mà ngươi lại giấu ta chuyện lớn như vậy!"

Quyền Ứng Chương ngẩn ra một chút: "Chuyện gì? Lão đang nói gì thế?"

Đồng Tâm: "Trước đây ngươi lén theo dõi vị Hứa lang kia, xem được một màn náo nhiệt lớn như vậy, mà lại không gọi ta theo cùng!"

Quyền Ứng Chương thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ông còn tưởng lão Đồng yêu này đoán ra được chỗ đặc biệt của Hứa Yên Miểu rồi chứ.

Bèn cười nói: "Lúc đó không kịp, chỉ lo bám theo thôi. Lần sau nếu kịp, nhất định sẽ gọi lão."

Đồng Tâm miễn cưỡng "tha thứ" cho hảo hữu.

Quyền Ứng Chương: "Vậy lần này lẽ nào lão đến là vì..." Ông liếc nhìn Hứa Yên Miểu, trong lòng đã có suy đoán, lại không dám chắc chắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play