Không biết tại sao, ông ta lại cảm nhận được một luồng nguy cơ từ một tên nhóc miệng còn hôi sữa. Cứ như thể... đối phương trước đây chưa bao giờ nghiêm túc, nhưng hành vi của ông ta đã chọc giận hắn.
Ngay sau đó, liền nghe thấy đối phương hỏi ông ta: “Ta hỏi lại lần nữa, ngươi thật sự muốn cùng ta biện luận sao?”
Chu Bạch Lộc mơ hồ có dự cảm không lành, nhưng lợi ích của việc đạp lên Hứa thần thông khiến ông ta cưỡng ép bỏ qua dự cảm này, gật đầu, cười hỏi: “Hứa lang có phải có khó khăn gì không?”
Hứa Yên Miểu liếc nhìn hệ thống: “Ngươi muốn cùng ta biện luận về cái gì?”
Nếu đối phương có ác ý với mình, vậy mình dùng kim thủ chỉ (ngón tay vàng - hack/cheat) phản công lại, cũng không sao nhỉ?
“Tư tưởng của Khổng Tử?”
Trong hệ thống lướt ra một loạt “dưa” liên quan đến Khổng Tử.
“Tư tưởng của Mạnh Tử?”
Trong hệ thống lướt ra một loạt “dưa” liên quan đến Mạnh Tử.
“Hay là Tuân Tử, Trang Tử, Lão Tử, Mặc Tử...”
Giờ khắc này, những người trong văn võ bá quan vô cùng ngưỡng mộ và tôn kính các bậc tiên hiền, mí mắt giật điên cuồng.
Ánh mắt nhìn Chu Bạch Lộc ẩn chứa đầy d.a.o găm.
Trước đó vốn đã có mấy người đứng dậy muốn giúp Hứa Yên Miểu giải vây rồi, nhưng động tác không nhanh bằng miệng của tên này.
Lời qua tiếng lại, tình hình đột nhiên lại phát triển thành hẹn biện luận rồi!
Bọn họ quả thực không dám tưởng tượng, nếu Hứa Yên Miểu tuồn ra “dưa” gì đó về tiên hiền mà bọn họ không thể chấp nhận được, bọn họ phải đối mặt với tiên hiền như thế nào!
Chu Bạch Lộc! Ngươi cái đồ khốn kiếp!
—— Theo ghi chép của Khổng gia đời sau, ngày hôm đó, một cách khó hiểu, bài vị của Khổng Tử “bốp” một tiếng đổ xuống. Dựng lên ba lần đổ xuống ba lần.
Chu Bạch Lộc mỉm cười nói: “Tự nhiên là tư tưởng của Chu Tử.”
Cái này ông ta quen thuộc nhất.
—— Theo ghi chép thứ hai của Khổng gia đời sau, lại một cách khó hiểu, bài vị của Khổng Tử có thể dựng đứng lại được rồi.
Nhưng không biết tại sao, hậu nhân của Chu Tử lại cảm thấy khu vực từ đường kia truyền đến những cơn địa chấn kỳ kỳ quái quái.
Chu Bạch Lộc không phải là hậu duệ của Chu Tử, nhưng chẳng biết có phải vì cùng họ Chu hay không, mà ông ta lại rất hứng thú với tư tưởng của Chu Tử.
Còn Hứa Yên Miểu thì chẳng hứng thú với tư tưởng của bất kỳ vị Chư Tử nào.
Hoặc nếu buộc phải nói, hắn thuộc dạng mỗi người biết một chút, mỗi nhà học một tẹo, tư tưởng của "Tử" nào cũng hiểu sơ sơ, nhưng chẳng tinh thông của "Tử" nào hết.
Đợi Chu Bạch Lộc kia rời đi rồi, Liên Hạng mới quay mặt lại, hạ giọng hỏi: "Hứa lang, ngươi có biết biện luận không?"
Hứa Yên Miểu đáp rất hùng hồn: "Không biết."
Liên Hạng: "Vậy ngươi!"
Hứa Yên Miểu ho khan một tiếng: "Ta có chút chiêu trò ngoài lề, chuyện khác bây giờ khó nói lắm, ăn cơm xong ngươi có muốn đi cùng không?"
Liên Hạng: "Muốn!"
Hứa Yên Miểu: "Giúp ta thêm một việc nữa..."
Liên Hạng nghe xong, liền ngồi thẳng dậy, cực kỳ kinh ngạc: "Ngươi thế mà cũng biết tính kế người khác?!"
Hứa Yên Miểu cũng rất kinh ngạc: "Rốt cuộc ngươi có hiểu lầm gì về ta vậy hả! Người không phạm ta, ta không phạm người, ta lại chẳng phải bánh bao!"
Liên Hạng: "Bánh bao?"
Hứa Yên Miểu giải thích: "Là để hình dung người dễ bắt nạt như bánh bao vậy đó, vỏ mỏng nhân nhiều, người khác muốn cắn một miếng là cắn được ngay."
Liên Hạng kỳ quái liếc nhìn hảo hữu một cái, rồi đột ngột im lặng không nói gì.
Hứa Yên Miểu: "?"
Một ngày tốt lành
Ngươi nói cho ta nghe xem, cái nhìn vừa rồi của ngươi là có ý gì!
Liên Hạng! Ngươi đừng có mà không nói gì với ta!
*
Chu Bạch Lộc trở về căn nhà tạm thời sắm sửa của mình, sai hạ nhân tìm ra bộ bào phục nho nhã nhất, tôn lên vẻ học thức nhất, rồi tự mình rửa qua tay chân và thân thể, thay bào phục, đội phát quan chỉnh tề, đoạn rời khỏi nhà, lên xe ngựa, đi đến thư viện của Đồng Đại Nho.