【Đây chẳng phải là hòm thư sao? Vậy thì đúng là làm một cái cũng được.】

Hứa Yên Miểu bèn gật đầu, cảm ơn ý tốt của Binh Bộ Thượng Thư.

Sau đó mới nghe Binh Bộ Thượng Thư nói vào chuyện chính: "Ta nghe nói bên Lễ Bộ Thượng Thư sắp sửa chỉnh đốn Lễ Bộ rồi, chắc là các bộ khác cũng sẽ có hành động theo, mấy ngày này ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị người ta bắt được lỗi."

Hứa Yên Miểu vội vàng cảm ơn, đồng thời âm thầm quyết định phải nén đau cắt bỏ sở thích — mấy ngày tới tạm thời không vừa đi đường vừa ăn vặt nữa vậy. Hơn nữa cũng cố gắng không giao du với ai thì tốt hơn, để tránh bị cuốn vào bè phái tranh đấu.

Binh Bộ Thượng Thư nói: "Lời cần nói ta đã nói rồi, vậy ta về trước đây."

"Đợi đã!" Hứa Yên Miểu quay người chạy vào nhà, lục ra một cái hộp rỗng, xúc đầy một hộp kẹo lạc vừng rồi đi ra: "Hạ quan biết Thượng thư thích ăn đồ ngọt, loại kẹo vừng này ngon lắm! Hạ quan mua tới ba cân, cố ý lựa ra một hộp trông đẹp mắt nhất, mời Thượng thư nếm thử."

Mắt Binh Bộ Thượng Thư sáng lên: "Vậy thì ta không khách sáo nữa."

Ông ấy thậm chí còn ăn thử một miếng ngay tại chỗ, mắt lại càng sáng hơn, lúc đóng nắp hộp lại vẫn còn vẻ thòm thèm: "Tuy hơi cứng, nhưng ngọt mà không ngấy, lại còn thơm mùi vừng nữa! Ngon lắm, mua ở hàng nào vậy?"

Hứa Yên Miểu nói tên quán, Binh Bộ Thượng Thư liền vui vẻ ra về.

Hứa Yên Miểu quay người.

Hắn bước vào cửa phòng.

Hắn hét lên thất thanh: "Bé ngoan! Chỗ kẹo đó không được liếm!!!"

*

Ngày hôm sau lên triều, Hứa Yên Miểu cứ nghĩ tới nghĩ lui, băn khoăn mãi không thôi.

【Rốt cuộc mèo có ăn được đồ ngọt không nhỉ?】

【Bé ngoan l.i.ế.m một miếng kẹo xong, cứ l.i.ế.m mép, l.i.ế.m mũi, rồi l.i.ế.m cả chân nữa, chắc là thích lắm đây?】

【Hay là mình dùng hệ thống tra thử xem? Cảm giác cũng không ổn lắm nhỉ?】

Hứa Yên Miểu lại chìm vào cơn rối rắm sâu sắc.

Binh Bộ Thượng Thư tức đến độ rèn sắt mà chẳng thành thép.

Ngươi quan tâm con mèo làm gì chứ! Lo mà để ý tình hình bên Lễ Bộ kia kìa!

Binh pháp có câu, dùng binh đánh trận, thắng mãi thì binh lính mỏi mệt, nhuệ khí cùn đi; đánh thành thì hao tổn binh lực; phơi binh lâu ngày thì quốc khố không đủ dùng.

Ngươi cứ trì hoãn quá lâu, còn sức lực đâu mà đối phó với cuộc chỉnh đốn có thể ập tới chứ!

— Đây thật sự không phải ông ấy nói lời giật gân đâu, cùng lắm ông ấy chỉ nói một nửa giữ lại một nửa thôi. Lại Bộ Thượng Thư rõ ràng có ý định chỉnh đốn Lại Bộ, có điều cuộc chỉnh đốn này sẽ không ảnh hưởng đến Hứa Yên Miểu mà thôi.

May sao, có lẽ lời cầu nguyện của Binh Bộ Thượng Thư đã có tác dụng, Hứa Yên Miểu thấy băn khoăn mãi cũng chẳng có kết quả, bèn dứt khoát mở hệ thống: 【Để ta xem Lễ Bộ Thượng Thư chỉnh đốn Lễ Bộ thế nào.】

Lễ Bộ Thượng Thư ngẩng đầu liếc nhìn Binh Bộ Thượng Thư một cái, vẻ mặt đầy khinh thường.

Ngươi tưởng ta không nghĩ tới Tiểu Bạch Trạch sao? Lão mũi trâu kia, ngươi cứ chống mắt lên mà xem, kiến thức và mưu lược của bản quan đây, ngươi có vỗ m.ô.n.g ngựa cũng không theo kịp!

Một ngày tốt lành

*

【Wow! Vừa từ trường đua ngựa về đã lập tức gọi tất cả người của Lễ Bộ tới nha môn rồi, gấp vậy sao!】

Hứa Yên Miểu kinh ngạc vô cùng.

Đây là một khắc cũng không đợi được nữa ư?

Lễ Bộ Thượng Thư mỉm cười.

Đương nhiên, nếu không đợi đến lúc thượng triều ngày mai, để bọn họ biết được ý định tra sổ sách của ta từ tiếng lòng của ngươi, há chẳng phải là cho chúng có thời gian chuẩn bị sao?

Đám người Lễ Bộ đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ sợ hãi chưa nguôi.

【Ồ, giờ ta mới để ý, bữa tiệc chiêu đãi các quan khảo thí vào ngày công bố kết quả Hội Thí hôm đó, là do Lễ Bộ toàn quyền lo liệu, tiền bạc thì lấy từ Hộ Bộ.】

【Ta còn được chia ngân hoa với vải vóc nữa chứ...】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play