Tới giờ cơm tối, mẹ Diệp lại không biết mệt mỏi, kể đi kể lại chuyện bát quái của ba Bùi với mọi người. Dù sao từ đầu đến cuối bà đều nghe người ta nói, nhưng lại kể một cách say sưa ngon lành, ngữ điệu lên xuống như thể tận mắt chứng kiến vậy.
Ba Diệp thì lặng lẽ ăn cơm, chỉ vểnh tai nghe, không hề lên tiếng. Nghe xong ông mới nói: "Định sớm một chút cũng tốt, trong nhà cũng có người phụ nữ giúp thu xếp, sau này già cũng không cần trông cậy vào con cái hầu hạ, bị người ta chê."
Lâm Tú Thanh từ nãy đã nghe mà kinh ngạc liên tục, "Nhà kia cũng quá trơ trẽn, còn muốn lôi người ta về nhà, chắc chắn là đã sớm nhắm đến, chỉ đợi ba Bùi lẻ loi một mình."
Mẹ Diệp cũng hiếm khi lên tiếng: "Nói ra thật buồn cười chết được, chuyện này cũng làm được, không cần danh tiếng nữa à."
"Vốn dĩ đã không có danh tiếng, chỉ cần đạt được mục đích, thì chính là lừa gạt." Diệp Diệu Đông cũng nói theo.
"Tí nữa các con ăn xong qua nhà họ, tiện thể hỏi xem sự việc có đúng như lời mọi người truyền không."
"Ai lại làm thế? Giống cái gì, còn cố ý đến nhà hỏi?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT