Cô buột miệng nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi, dù Bùi Hà Yến rất hiểu cô, cũng phải đợi đến khi cô đứng yên, dùng ánh mắt quét qua mình từ trên xuống dưới, anh mới hiểu được ý của cô. Anh chỉ biết bật cười bất đắc dĩ, suýt nữa định hỏi cô: "Giờ mới nghĩ đến chuyện này liệu có hơi muộn không?"
Nhưng anh lại sợ cô không nhận ra đây là câu nói đùa, nếu cô hiểu lầm ý anh, thì buổi chiều hôm nay anh chẳng làm được gì ngoài việc dỗ dành cô.
"Có gì mà không lễ phép? Em về nhà với anh còn cần quan tâm mấy chuyện này à?" Vừa nói, anh vừa thử nhận lấy chậu lan từ tay cô. Lúc trước cô không chịu đưa, nhưng lần này, có lẽ vì ôm quá nặng, cô lười giả vờ nữa, cúi đầu nhìn qua rồi mượn cớ đưa luôn chậu lan cho anh.
Bùi Hà Yến thấy buồn cười, vốn định nhịn để giữ chút mặt mũi cho cô, nhưng những hành động nghiêm túc nhưng vụng về của cô khiến anh không kìm được, bật cười thành tiếng.
Quả nhiên, anh vừa cười, cô đã bực. Nhưng rõ ràng cô cũng chẳng có lý do chính đáng để nổi giận, chỉ có thể bĩu môi ra vẻ phản kháng trong âm thầm.
Bùi Hà Yến ôm chậu lan trong một tay, tay còn lại nắm lấy tay cô, vừa đi vừa nói:
"Nhà anh không ai quản anh cả. Sau khi anh trưởng thành, bà nội anh đã quyết định để lại khu vườn này cho anh, kèm theo cả vài món đồ ngọc quý, châu báu, trang sức. Đều là những thứ rất thanh nhã và có giá trị. Hôm nay em tới đây, cứ chọn lấy vài món mà em thích."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT