Người mọi ngày hay đi cùng với La Phương, Lý Nhị Cúc tiến lại khuyên nhủ: “Muội tử, đừng chấp nhặt với nàng, tức phụ mới của Trì tiên sinh này, thật sự giống như một con chó điên.”

La Phương mặt mày âm trầm, nắm chặt lòng bàn tay.

Sống cách vách nhà Trì Ôn Văn, Bạch Tiểu Muội nghe thấy lời này liền không vui: “Nhị Cúc tẩu tử, sao ngươi lại nói chuyện không có lý như vậy? Vừa rồi ta đều nghe thấy hết, nếu không phải La Phương tẩu tử mắng người trước, còn bảo người ta là quả phụ, Trì gia tẩu tử có thể tức giận như vậy sao?”

Lý Nhị Cúc liếc nhìn Bạch Tiểu Muội, không muốn cãi vã với một đứa bé mười một, mười hai tuổi: “Ngươi biết cái gì, La Phương nói có sai đâu? Trì thư sinh bệnh nặng không khỏi, ai trong thôn mà không biết?”

Bạch Tiểu Muội tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, định nói gì đó nhưng đã bị chính nương mình kéo vào trong sân  răn dạy một hồi: “Ngươi không có việc gì làm sao, quản La Phương làm gì?”

Bạch Tiểu Muội không phục: “Trì đại ca trước kia còn dạy tiểu đệ học chữ, con vì hắn mà nói vài câu sao lại không được?”

“Về sau đừng nhúng tay vào chuyện nhà họ Trì, nếu không ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”

Sau khi Vương bá mang một mâm cá chiên đến cho Lý Quế Chi và gia đình, Lý Quế Chi cùng hai nàng dâu và hai cháu gái ăn đến không thể ngừng.

Dâu cả Táo Chi chọn những miếng cá chiên nhỏ giòn, còn dâu nhị chọn miếng cá lớn, khen ngợi: “Vương bá, tức phụ mới nhà người thật khéo tay, món cá này ngon quá, Đại Nha bình thường không thích ăn cá, hôm nay ăn một mạch vài miếng luôn.”

Nhị tức phụ Liễu Song, mỗi tay cầm một miếng cá nhỏ, không rảnh quan tâm đến khuê nữ, vừa ăn vừa nói: “Cá chiên này thơm ngon, không bị tanh mà lại giòn, mùi vị thật tuyệt. Ngày khác ta đi học A Ngư làm cá, về nhà cũng làm cho các ngươi ăn.”

Lý Quế Chi đưa cho Vương bá một chén nước sôi để nguội, vừa nói giỡn vừa đả kích nhị tức phụ nhiệt tình: “Ngươi cứ mơ đẹp đi, ngày thường ngay cả trứng gà cũng không nấu được, bây giờ lại muốn làm cá sao?”

Vương bá nghe các nàng khen A Ngư, trong lòng cũng vui vẻ: “Không sao đâu, A Ngư mới đến cũng chưa quen biết nhiều người, các nàng trẻ tuổi, đi lại với nhau là chuyện tốt.”

Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì một người phụ nữ trẻ tuổi trong thôn chạy đến cửa hô: “Vương bá, tức phụ mới nhà ngươi cùng La Phương đánh nhau rồi, La Phương giờ đang theo thôn trưởng khóc nháo cáo trạng đấy.”

Tin này đến quá đột ngột, khiến mọi người sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra.

Vương bá ngay lập tức không uống nước nữa, đứng dậy vội vã chạy vào trong nhà.

Liễu Song ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế, La Phương sao lại đánh nhau với A Ngư?”

Lý Quế Chi vội vàng nói: “Hai người mau theo Vương bá đi xem sao, Đại Nha, Nhị Nha ở nhà để ta chăm sóc.”

Lý Quế Chi biết La Phương miệng lưỡi sắc bén, thường xuyên đảo ngược phải trái, không chịu lý lẽ, nên nhờ hai tức phụ đi cùng Vương bá đến Trì gia, phòng khi thôn trưởng tìm đến cửa, ít nhất có người có thể giúp nói đỡ.

Dù sao, Trì Ôn Văn đã chỉ cho nhà bà một con đường sáng, nếu tương lai tôn tử của bà thi đậu tú tài, thì Trì gia chính là ân nhân lớn của họ.

Chưa đầy một lúc, Lý Quế Chi cũng không thể ngồi yên, liền dẫn hai cháu gái ra cửa.

Trước khi đi, bà còn không quên đem một mâm cá chiên nhỏ giấu kín trong ngăn tủ, chờ khi nam nhân trong nhà về sẽ cùng nhau ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play