Vương bá chẳng mấy thiện cảm với Lưu lão bản, ông nghiêng người né sang một bên, liếc nhìn Lưu lão bản một cái rồi thẳng thừng nói:
“Ngại quá, không có nước đâu. Dạo này khách khứa chẳng có mấy, ngay cả nước trong tiệm cũng cạn rồi.”
Lưu lão bản cười gượng gạo, tay run rẩy quạt vài cái để tự làm mát, trong lòng có chút lúng túng. Hắn ta nhìn quanh đại sảnh quán ăn, vốn nghĩ rằng bề ngoài quán này nhỏ bé thì bên trong cũng chật hẹp, không ngờ lại rộng rãi, thoáng đãng đến vậy.
Nghe Hồng Tiểu Lượng báo rằng Lưu lão bản tới, Hạ Ngư liền đứng dậy đi từ phòng bếp ra ngoài. Người ta nói "không có việc gì thì chẳng lên chùa Tam Bảo", không biết lần này hắn ta đến là có chuyện gì.
Vừa thấy Hạ Ngư, Lưu lão bản vội vàng bước tới với vẻ mặt niềm nở. Nhưng khi đến gần, hắn đột nhiên ngửi thấy một mùi rất nồng của gia vị, nhất là hương liệu lá khô, khiến hắn bất giác nhăn mũi.
Có ý dò hỏi, Lưu lão bản cười cười, làm ra vẻ thân thiết:
“Muội tử, lại chế biến món gì mới đấy à? Ta ngửi thấy hương liệu nồng đậm quá, chẳng lẽ là món mới sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT