Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc bên ngoài.
Phạm Cung vuốt râu, trầm ngâm nói: “Có thể ở thư viện tĩnh tâm chuyên chú, không để tạp niệm quấy nhiễu, tự nhiên đọc sách sẽ đạt hiệu quả tốt nhất.”
Trì Ôn Văn thoáng kinh ngạc trong chớp mắt, nhưng nhanh chóng giấu đi cảm xúc, đôi mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm về phía Hạ Ngư: “Vì sao lại muốn ta tham gia kỳ thi mùa thu?”
Đường xá từ thành Đông Dương đến trấn Tuyền Xuân khá xa xôi, nếu chàng ở lại tại thư viện để học tập, sẽ không thể ba ngày hai bữa về thăm nhà. Nhanh thì một hai tháng, lâu có thể đến một hai năm. Chàng không yên tâm để Hạ Ngư một mình vất vả từ sáng đến tối, lại còn phải đề phòng Lưu lão bản cùng những kẻ tiểu nhân khác.
“Đương nhiên là...” Dường như Hạ Ngư đoán được suy nghĩ trong lòng chàng, đôi mắt trong veo chớp chớp, cười khanh khách nói: “Một người đỗ đạt, cả nhà hưởng phúc. Nếu chàng thực sự thi đỗ cử nhân, trở thành lão gia gì đó, còn ai dám đến quán cơm của chúng ta gây chuyện nữa chứ!”
Có một số lời nàng hiểu rõ trong lòng nhưng không thể nói trắng ra. Nếu nàng trực tiếp nhắc đến sự không cam lòng mà Trì Ôn Văn vẫn luôn chôn giấu, chẳng khác nào vạch trần vết thương trong lòng chàng. Khiến chàng càng thêm né tránh, thậm chí phủ nhận tất cả. Thay vào đó, nàng lựa chọn một cách nói dễ nghe hơn.
Hơn nữa, nàng tin chắc rằng Trì Ôn Văn nhất định có thể thi đỗ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT