Edit: Phụng
Beta: Manerylin & Phụng
Lúc ấy là ban đêm, Thời Dư nhân lúc trời tối len lén mò đến cảng, cũng may là cậu lanh trí lại thông minh, để phòng người thân nhận ra còn đặc biệt mang theo một chiếc khăn trùm đầu—kết quả suýt nữa bị ngư dân đi ngang qua tưởng là kẻ trộm lưới cá, suýt thì bị bắt trói giải đến đồn công an.
Nhưng dù sao thì cậu cũng đã lên được con thuyền nhỏ tàn tạ mà cậu yêu quý, thuận buồm xuôi gió hướng đến bè cá.
Mèo hệ thống ngồi trên mũi thuyền, cổ quấn một chiếc khăn ống màu mè sặc sỡ mang phong cách punk, đầu đội cặp kính râm đồ làm màu mà Thời Dư lôi ra từ trong ngăn kéo, dáng vẻ oai phong như thể nó mới là chủ nhân của con thuyền nhỏ này, còn Thời Dư chẳng khác gì một kẻ làm thuê tội nghiệp.
Vị trí bè cá mà Thời Dư chọn nằm ở ranh giới giữa vùng biển gần bờ và xa bờ, nói chính xác thì nghiêng về phía xa bờ hơn, nơi đó khá hẻo lánh—chỉ cần là xa bờ, thì chẳng có chỗ nào không hoang vắng cả.
Thời Dư vừa lái thuyền vừa lảm nhảm: [Nhóc, tụi mình đặt chỗ xa bờ thế này, lỡ ngày nào có bão đi ngang qua đúng lúc tui đang trên đường, vậy có phải là tui sẽ bay lên trời cùng với cái ao cá luôn không?]
Mèo hệ thống lười chẳng buồn liếc nhìn cậu: [Hàng hệ thống sản xuất, chất lượng đảm bảo, dù có là siêu bão cấp 20 tới, mà trong ao cá có một con cá trốn thoát thì tui gọi cậu là ba!]
[Thời gian cậu gọi tui là ba còn ít chắc? Nhóc.] Thời Dư vừa nghe đã thấy chẳng đáng tin chút nào.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT