Edit: Phụng
Beta: Phụng
“Mày chỉ là một con cá, không thể, ít nhất cũng không nên...” Thời Dư trông đầy vẻ phức tạp.
Rõ ràng đây là một chuyện đáng lo, nhưng không hiểu sao Thời Dư lại muốn cười, muốn cười điên cuồng. Nếu không phải bây giờ cười to sẽ quá mức vô duyên, cậu đã bật cười rồi. Dù biết Đại Nguyệt Lượng chẳng hiểu được, nhưng Thời Dư vẫn cố không để mình cười trước mặt nó.
Nếu đây là cá nhà cậu, như cá voi sát thủ nhỏ hay nhân ngư chẳng hạn, chắc chắn Thời Dư sẽ cười lăn lộn trước, sau đó mới nghĩ cách lấy cần câu về. Nhưng đây không phải cá nhà, nên trước mặt "cá ngoài", cậu phải giữ hình tượng thân thiện, lịch sự của một con người.
Nói gì thì nói, lý do Thời Dư không quá lo lắng cũng một phần nhờ vào cấu tạo đặc biệt của cần câu. Khi đầu cần chạm phải vật cứng, cơ chế tự động sẽ làm lỏng khớp nối, để cần câu tự thu lại. Nhìn cần câu kẹt trong miệng Đại Nguyệt Lượng có vẻ kinh dị, nhưng khả năng cao chỉ vào được khoảng 30-40 cm là cùng.
Cá mặt trăng đâu phải con người, 30-40 cm đối với nó chỉ như nuốt một miếng lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT