Diệp Phù không kiên trì nữa, cô quả thực có chút mệt mỏi, cô cất chiếc xô lại vào túi hành lý giấu đi, rồi đóng chặt cửa xe lại.
Tề Viễn cùng với cảnh sát Tống và Chương Nguyên khởi hành, trong khi Diệp Phù đưa Văn Văn và Hạ Duệ ngồi bên đống lửa nghỉ ngơi.
Phía trước, phía sau và bên trái có người đốt lửa để sưởi ấm và nấu thức ăn, tất cả thanh niên và trung niên đều lên núi săn bắn, nhìn xung quanh chỉ còn lại một số ít người già yếu, phụ nữ và trẻ em.
“Chị tiểu Diệp, em ngửi thấy mùi máu.” Hạ Duệ đến gần Diệp Phù và thì thầm.
Lúc này phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng động, có người đang được cõng xuống núi, Diệp Phù kéo Văn Văn nhanh chóng mở cửa bước vào xe, cô ngồi vào ghế lái đợi Hạ Duệ lên xe. Chiếc xe được di chuyển sang bên cạnh một chút để giảm thiểu sự hiện diện của chiếc xe nhiều nhất có thể.
"Chị tiểu Diệp." Hạ Duệ lo lắng nhìn Diệp Phù
"Suỵt, có người chết rồi."
Mấy người người được khiêng về đều bị thương nặng, hai người đã tử vong, hai người còn lại đang kêu gào thảm thiết, gia đình đang sốt ruột tìm kiếm bác sĩ, các bác sĩ từng chữa trị cho ông Hà trước đó cũng bị kéo đến cấp cứu, bác sĩ nói: "Không còn hy vọng nữa" sau đó bị người ta đấm cho một cái.
Diệp Phù mặt không biểu tình nhìn hết thảy, Hạt Đậu trong tay cô cũng chui ra hóng hớt nhưng bị Diệp Phù đẩy về

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play