Chương 10: Chu Kim Việt
Người dịch : Bạn Quýt

Ngu Chiêu không phải người hay kéo dài công việc. Sau khi dùng ngọc giản sao chép lại ba tầng đầu của Huyễn Tịch Quyết, nàng từ biệt Cổ trưởng lão và trở về động phủ, bắt đầu kiểm tra tài sản của mình. Bảy viên linh thạch trung phẩm, hai mươi sáu viên linh thạch hạ phẩm, ba viên bổ khí đan, cùng một vài vật linh tinh khác. Tổng cộng nhìn qua có vẻ nhiều, nhưng giá trị thực chất lại chẳng bao nhiêu. Ngu Chiêu không khỏi cười khổ. Trong số các đệ tử thân truyền của Ngũ Hành Đạo Tông, khó có ai nghèo hơn nàng.

Tán căn trùng tu nghe thì nhẹ nhàng, nhưng sự khổ cực phía sau không phải ai cũng hiểu được. Chỉ riêng việc tái dựng lại cơ bản đã là một hố sâu không đáy tiêu hao linh lực. Hơn nữa, để giảm thiểu tổn thương của việc tán căn, Ngu Chiêu còn phải chuẩn bị thêm vài loại đan dược có hiệu quả ôn hòa, và đó lại là một khoản chi không nhỏ. Số linh thạch trong tay nàng căn bản không đủ.

Ngu Chiêu trầm ngâm suy nghĩ, nên tìm kiếm thêm linh thạch từ đâu. Đòi lại linh thạch từ Tô Minh? Không được. Đừng nói đến chuyện Tô Minh có sẵn lòng trả lại hay không, chỉ sợ hắn cũng chẳng có đủ linh thạch để trả nợ. Phàm là linh thạch vào tay Tô Minh, tối nay đã hết sạch, nếu không thì sao hắn lại sớm tinh mơ đến trước cửa nàng mà xin mượn chứ? Đi mượn ư? Nhưng Ngu Chiêu thực sự không biết nên mở lời với ai. Nàng xưa nay chỉ giao thiệp với các sư huynh, hầu như không có bạn bè thân thiết nào ở Ngũ Hành Đạo Tông.

Ngu Chiêu cảm thấy khó xử. Không có linh thạch, việc tán căn trùng tu sẽ càng thêm khó khăn. Đúng lúc này, nàng chợt nghĩ ra điều gì đó, vui mừng vỗ tay. Suýt chút nữa nàng quên mất, hôm nay chính là ngày tông môn phát nhu yếu phẩm, nàng có thể nhận được mười viên linh thạch trung phẩm. Một viên linh thạch trung phẩm trị giá bằng một trăm viên linh thạch hạ phẩm, mười viên linh thạch trung phẩm có thể mua được khá nhiều thứ, cộng với số linh thạch trong tay nàng, tạm thời đủ dùng.

Ngu Chiêu nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào túi trữ vật, rời động phủ tiến về công đức đường để nhận vật phẩm. Tin tức nàng và Diệp Tụng Tâm hòa giải đã lan truyền khắp Ngũ Hành Đạo Tông suốt mấy ngày qua. Các đệ tử khác khi nhìn thấy nàng đều tỏ ra khách sáo hơn nhiều, ít nhất không ai dám công khai chế giễu nàng như trước. Dù nàng đã không còn bận tâm đến những lời đàm tiếu, nhưng vẫn cảm thấy tai mình nhẹ nhàng hơn hẳn.

Chẳng mấy chốc, nàng đến công đức đường, quen thuộc tiến thẳng đến nơi phát nhu yếu phẩm. Tại đây đã có đông đảo đệ tử đang xếp hàng nhận đồ, chia thành năm hàng dọc. Ngu Chiêu tùy ý chọn một hàng, đứng cuối và lặng lẽ lắng nghe những cuộc trò chuyện xung quanh.

“Ngu sư muội.” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.

Ngu Chiêu quay đầu lại, trước mắt nàng hiện ra một gương mặt như hoa như ngọc.

“Chu sư tỷ?” Nàng không dám tin vào mắt mình, khẽ thốt lên.

“Chu sư tỷ đã trở về rồi!”  

“Gặp Chu sư tỷ!”

“Chu sư tỷ khỏe chứ!”

Chu Kim Việt mỉm cười chào lại mọi người, rồi nhẹ nhàng xoa đầu Ngu Chiêu: “Lâu ngày không gặp, Ngu sư muội dường như đã cao thêm một chút.”

Cảm giác chân thực ấy khiến mắt Ngu Chiêu bỗng chốc cay xè, suýt chút nữa rơi nước mắt. Là Chu sư tỷ! Chu sư tỷ bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt nàng!

Chu Kim Việt, đại đệ tử của tông chủ Ngũ Hành Đạo Tông, cũng là đại sư tỷ của tất cả đệ tử trong tông. Nàng nhập môn năm sáu tuổi, mười tuổi đã Trúc Cơ, hai mươi tuổi Kết Đan, tốc độ tu luyện nhanh đến khó tin. Nàng không chỉ có dung mạo diễm lệ, tính tình còn vô cùng quyết đoán, khéo léo, được lòng rất nhiều đệ tử. Rất nhiều người trong tông môn đều tin rằng nàng là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí tông chủ đời tiếp theo.

Thế nhưng, một thiên chi kiêu nữ như vậy lại mất mạng một cách bi thảm dưới móng vuốt yêu thú, đến mức chỉ tìm lại được một mảnh pháp khí vỡ vụn. Ngu Chiêu vẫn nhớ rõ cái ngày nhận tin ấy, bầu trời mây đen vần vũ, khắp Ngũ Hành Đạo Tông chìm trong đau buồn. Tông chủ đau lòng đến mức thổ huyết ngay tại chỗ, còn nàng thì khóc suốt một trận.

Chu Kim Việt là một trong số ít những người không bị Diệp Tụng Tâm ảnh hưởng, vẫn giữ thái độ thân thiện với nàng như ngày nào. Mối quan hệ của họ có thể truy ngược về thời điểm nàng mới nhập môn. Năm ấy nàng chỉ mới sáu tuổi, Thanh Diễn Chân Nhân đưa nàng về Độc Nguyệt Phong rồi giao cho Phương Thành Lãng chăm sóc. Phương Thành Lãng dù cẩn thận và chu đáo, nhưng trước giờ chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc sư muội, lại thêm sự khác biệt giới tính, nên vô cùng khó xử. Cuối cùng, chính Chu Kim Việt là người đã mang nàng về chăm sóc một thời gian, đến khi Ngu Chiêu có thể tự lo liệu thì mới trả về Độc Nguyệt Phong.

Lúc mới quay lại Độc Nguyệt Phong, Ngu Chiêu rất khó thích nghi, suốt ngày khóc lóc đòi gặp Chu Kim Việt. Nhưng vì Chu Kim Việt là đại sư tỷ của tông môn, công việc bận rộn, cộng thêm việc các sư huynh thường xuyên cùng chơi đùa và bầu bạn, nên dần dần nàng cũng không còn nhắc đến nữa. Tuy vậy, trong lòng Ngu Chiêu, vẫn luôn có một góc dành riêng cho Chu sư tỷ.

Giờ đây, nhìn Chu sư tỷ vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt, Ngu Chiêu lại một lần nữa cảm thấy biết ơn vì được sống lại lần nữa. Lần này, nàng nhất định phải ngăn cản thảm kịch ấy xảy ra!

“Ngu sư muội, sao mắt muội đỏ vậy? Đừng nói là vì quá nhớ sư tỷ nhé.” Chu Kim Việt cười đùa, giọng nói thân thiết.

“Vâng.” Ngu Chiêu gật đầu thật mạnh, “Muội rất nhớ sư tỷ.”

Rất nhớ.

Chu Kim Việt thoáng ngạc nhiên, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ thương xót. Tính cách của Ngu Chiêu vốn kín đáo, trước giờ chưa từng nói những lời thẳng thắn như vậy, chắc hẳn là vì chuyện Thanh Diễn Chân Nhân thu nhận đồ đệ mà nàng phải chịu nhiều uất ức.

Chu Kim Việt đã rời tông ba tháng trước để làm nhiệm vụ. Ngày hôm qua, vừa trở về đã nghe về tin tức của Ngu Chiêu. Tuy chưa từng đến Hắc Ngục, nhưng nàng cũng biết đó là nơi không dành cho người tu luyện lâu dài, Thanh Diễn Chân Nhân quá nhẫn tâm khi nỡ lòng đưa đệ tử mình đến đó. Phương Thành Lãng và các sư huynh khác cũng thật vô dụng, chỉ biết đứng nhìn mà không ngăn cản.

Trong lòng Chu Kim Việt vừa trách bản thân vì trở về quá muộn, vừa giận đám người Độc Nguyệt Phong quá vô tình. Sau khi cân nhắc một lát, nàng nghiêm túc nói: “Ngu sư muội, nếu muội cảm thấy buồn bực, thì hãy đến Nhật Chiếu Phong tìm ta. Có ta ở đây, bọn họ sẽ không dám làm gì muội.”

Ý bảo vệ của nàng thể hiện rõ mồn một.

Ngu Chiêu cảm động đến nỗi mắt lại nhòe đi. Nàng nghĩ, nếu kiếp trước Chu sư tỷ không gặp phải bất trắc, liệu khi nàng bị mọi người quay lưng, có ai sẽ đứng ra nói một lời vì nàng không?

Ngu Chiêu cố nén cảm xúc, mỉm cười đáp: “Vâng, muội tin tưởng sư tỷ.”

Chu Kim Việt không nói gì thêm, chỉ mỉm cười xoa đầu nàng một lần nữa, rồi bắt đầu kể về chuyến làm nhiệm vụ vừa rồi. Ngu Chiêu nghe rất chăm chú.

Cuộc trò chuyện kéo dài, và dòng người phía trước Ngu Chiêu dần ít đi. Cuối cùng, khi đến lượt nàng, Ngu Chiêu đưa thẻ thân phận ra.

“Trương sư huynh, muội đến nhận vật phẩm.”

Trương sư huynh là một thanh niên có gương mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn, nụ cười hiền hòa. Hắn là đệ tử của Tôn trưởng lão, thường xuyên có mặt ở công đức đường, hầu như không ai trong Ngũ Hành Đạo Tông không biết hắn, và Ngu Chiêu cũng không ngoại lệ.

Trương sư huynh nhìn thấy Ngu Chiêu thì tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ngu sư muội, sao muội lại đến đây?”

Ngu Chiêu không hiểu: “Hôm nay là ngày phát nhu yếu phẩm, muội đến để nhận mà.”

“Nhưng nhu yếu phẩm của muội đã bị người khác nhận rồi.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play