Ngay khi Thúy Trúc bắt đầu sinh ra nghi ngờ, thì trong một gian phòng khác, Thiên Ninh vẫn còn đang say giấc bỗng nhiên cảm thấy cơ thể có sự biến đổi khác thường.

Linh khí tự động hội tụ vào cơ thể, tu vi của nàng vốn đã bị kẹt ở Luyện Khí lục giai bấy lâu nay, vậy mà lại đột phá lên Luyện Khí thất giai!

Thiên Ninh kích động đến mức bật dậy khỏi giường.

5 năm!

Suốt 5 năm, nàng đã mắc kẹt ở Luyện Khí lục giai, không cách nào đột phá, quỷ mới biết nàng đã vượt qua 5 năm qua như thế nào!

Dù có bao nhiêu thiên linh địa bảo, linh đan diệu dược, hay là pháp khí thượng cổ thần kỳ của lão nhân - có thể tu luyện bên ngoài một ngày bằng mười năm bên trong, nàng vẫn không thể đột phá, vậy mà lại đột phá vào ngày thứ ba đặt chân đến Văn Nhân gia.

Nàng nhớ đến lời lão nhân từng nói: “Thế giới này đã bị hệ thống bất lương xâm nhập, chúng mang theo những kẻ xuyên việt đến cướp đoạt khí vận của người khác, đảo lộn trật tự trời đất, tương lai cả thế giới này sẽ bị hủy diệt!”

Mà với thể chất đặc thù của Thiên Ninh, chỉ khi nào thế giới khôi phục lại cân bằng, xua đuổi những kẻ xuyên việt kia, thì tu vi của nàng mới có thể tăng lên.

Đối với chuyện này, Thiên Ninh từng rất nghi ngờ.

Nàng mang theo ký ức của thế giới hiện đại, nói một cách nghiêm túc, thì bản thân nàng cũng được xem là kẻ xuyên việt trong lời nói của lão nhân?

Nhưng khi đó, lão nhân luôn luôn cà rỡ lại nghiêm túc nói với nàng: “Không, Ninh Ninh, đối với thế giới này mà nói, con không phải kẻ xuyên việt.”

Đối với người đã nuôi nấng mình, Thiên Ninh luôn tin tưởng tuyệt đối.

Như vậy xem ra, trong Văn Nhân gia có kẻ khả nghi, rốt cuộc ngày hôm qua nàng đã làm gì mà tu vi lại tăng lên?

Ngoại trừ lúc ăn cơm gặp gỡ mọi người, thì nàng cũng chỉ tiếp xúc với đám nha hoàn.

Thiên Ninh không rõ.

Vì vậy, nàng lấy ra một nắm linh mễ, dụ dỗ: “Pi Pi, giúp ta một việc.”

Chỉ trong chớp mắt, con chim sẻ Pi Pi trong phòng Thiên Ninh đã bay ra ngoài, nó đậu trên mái nhà, chỉ kêu vài tiếng, các loại chim chóc trong vùng đều bay đến.

Sau khi nghe chim sẻ Pi Pi nói vài câu, chúng liền tản ra, ngoan ngoãn bay đi khắp nơi trong Văn Nhân phủ.

Thiên Ninh cũng không rảnh rỗi, nàng có chút phấn khích muốn thử đột phá lên tầng cao hơn, nhưng cho dù có hấp thu linh khí xung quanh thế nào, thì tu vi của nàng vẫn kẹt cứng ở Luyện Khí thất giai, không nhúc nhích…

Thiên Ninh bất lực nhìn trần nhà, đành phải chấp nhận số phận.

Xem ra, chỉ có tóm được kẻ xuyên việt, giải quyết hệ thống kia, thì tu vi của nàng mới có thể tăng lên.

Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết hai kiếp của nàng, kẻ đó tám chín phần mười là Văn Nhân Tuyết, dù sao lão nhân cũng đã nói rõ ràng, ‘cướp đoạt khí vận của người khác’, sự thật chứng minh, kẻ xuyên việt mang theo hệ thống đến thế giới này cũng không phải hạng vừa.

Nhưng Thiên Ninh nhớ rõ, ngày hôm qua nàng cũng không làm gì Văn Nhân Tuyết.

Vậy thì sự tăng trưởng đột ngột về tu vi này là vì sao?

Xem ra, chỉ có thể chờ tin tức từ Pi Pi.

Lúc nàng suy nghĩ, con mèo trắng trên giường vẫn còn đang cuộn tròn ngủ ngon lành, bên ngoài, năm nha hoàn tối hôm qua đã nôn nóng đến chờ sẵn.

Tuy rằng bị trừ tiền tiêu vặt, tâm trạng có chút ủ rũ, nhưng Thúy Trúc vẫn không cưỡng lại được sự tò mò, tiếp tục đến nghe thoại bản.

Lúc này, Thiên Ninh đang cầm bút lông, trên bàn bày đầy giấy, không biết đang vẽ bùa vẽ quỷ gì.

Mấy nha hoàn mải mê với thoại bản, căn bản không thèm để ý đến mấy thứ Thiên Ninh đang vẽ, vội vàng giục nàng đọc tiếp.

Thiên Ninh một mình vẽ cũng chán, nàng đưa quyển thoại bản tối qua cho đám nha hoàn, sau khi đọc đến những trang cuối cùng, Thiên Ninh lại lấy ra quyển khác từ trong rương.

Mắt mấy nha hoàn sáng rực, thì ra còn có phần tiếp theo!

Nếu không phải trong sách có những từ ngữ quá mức táo bạo, khiến trái tim bé nhỏ của họ đập thình thịch, thì đám nha hoàn này đã đọc thật to, truyền cảm hơn rồi!

Cứ như vậy, họ đọc đến tận buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, Văn Nhân gia chủ muốn đưa Thiên Ninh đến Vạn Kiếm Tông bái kiến Tiêu chưởng môn, mấy nha hoàn mới lưu luyến không rời mà rời đi.

“Ta thấy trên giá sách trong phòng Lục tiểu thư còn rất nhiều thoại bản!” Một nha hoàn nói nhỏ với Mặc Nhiễm.

“A! Thì ra còn nhiều thoại bản thú vị như vậy!” Vẻ mặt Mặc Nhiễm tràn đầy ngưỡng mộ.

“Đúng vậy! Thoại bản ở hạ giới thật thú vị! Trước đây ta luôn cho rằng hạ giới thấp kém không đáng nhắc đến, làm gì có chuyện tu tiên, phi thăng như ở Tu chân giới chúng ta, ngay cả những tiểu nha hoàn như chúng ta, nhờ linh khí ở Tu chân giới mà cũng có thể sống lâu hơn, xinh đẹp hơn so với người ở hạ giới. Không ngờ, hạ giới lại có thứ thú vị như vậy!”

Ban đầu, họ đến sân của Lục tiểu thư với tâm trạng cực kỳ bất đắc dĩ, bây giờ lại lưu luyến không muốn rời đi.

“Thúy Trúc tỷ tỷ, tỷ sao vậy?” Một nha hoàn thân thiết với Thúy Trúc hỏi.

Tối hôm qua còn cùng mọi người bàn luận sôi nổi về nội dung thoại bản, vậy mà hôm nay Thúy Trúc lại có vẻ trầm mặc, nha hoàn kia còn tưởng nàng ta vì bị Ngũ tiểu thư trừ tiền tiêu vặt nên tâm trạng không tốt.

“Không có gì, ta chỉ là…”

Thúy Trúc cảm thấy cực kỳ khó chịu, nàng ta cứ liên tưởng nội dung 《 Dưỡng nữ Hầu phủ mang thai bỏ trốn: Bị bắt lại, bọn họ cưỡng ép giam cầm 》 đến hình ảnh Ngũ tiểu thư và Tứ thiếu gia ở chung với nhau sáng nay.

Thúy Trúc nhìn ba nha hoàn phía trước đã đi xa, xung quanh không còn ai.

Nàng ta kéo nha hoàn thân thiết với mình lại, hạ giọng nói: “Tiểu Hoa, muội có cảm thấy, Ngũ tiểu thư và Tứ thiếu gia… rất kỳ quái hay không?”

– – – 

Thiên Ninh và Văn Nhân gia chủ cùng nhau đáp một chiếc phi thuyền nhỏ đến Vạn Kiếm Tông.

Trước khi đi, Văn Nhân Tuyết cười nói: “Con đã truyền âm cho sư tôn rồi, nếu muội muội có thiên phú tạm được, thì sư tôn sẽ nể mặt con mà giữ muội muội lại.”

Văn Nhân gia chủ vui mừng nói: “Nữ nhi ngoan, con thật chu đáo.”

Thiên Ninh không phải kẻ ngốc, nàng có thể nhìn ra sự hả hê trong mắt Văn Nhân Dương!

"Muội muội đã giúp ngươi như vậy rồi, nếu ngươi còn không vào được Vạn Kiếm Tông, thì đúng là đồ vô dụng." Văn Nhân Dương hận không thể nhìn thấy Thiên Ninh thất bại mà trở về.

"Tứ ca ca," Thiên Ninh đột nhiên gọi với giọng ngọt ngào: “Hôm nay huynh mặc bộ y phục này đẹp thật đấy.”

Văn Nhân Dương: “...”

Nha đầu điên này, chẳng lẽ lại muốn giở trò với y phục của hắn nữa?

Đây là trước cửa nhà, hắn còn mặt mũi nào nữa chứ?!

Văn Nhân Dương im bặt.

Hắn ta trốn sau lưng Văn Nhân phu nhân, hai tay ôm chặt lấy y phục, đề phòng nhìn Thiên Ninh.

Thiên Ninh mặc kệ bộ dạng hèn nhát của hắn ta, hai cha con im lặng đi vào Vạn Kiếm Tông.

Vì Văn Nhân gia chủ đã chào hỏi trước, Tiêu chưởng môn cùng các vị trưởng lão đã chờ sẵn, bọn họ đều biết chuyện xảy ra trong Văn Nhân gia, dù sao hai đứa nhỏ của ông ta đều là đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông.

Đối với việc Văn Nhân gia chủ tìm được nữ nhi thất lạc bên ngoài, sư tôn của Văn Nhân Tuyết - Hư Vô chân nhân - Tần Minh Thành, tuy không nói gì, nhưng lại âm thầm rơi lệ vào đêm khuya.

Thậm chí khi đồ đề yêu quý của mình kết đan còn bị ảnh hưởng, suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma…

Bây giờ, Văn Nhân gia lại muốn đưa người đến Vạn Kiếm Tông, thật sự quá đáng!

Hắn tuyệt đối sẽ không để Tuyết Nhi chịu uất ức như vậy!

Các vị trưởng lão khác thì lại đến đây với tâm lý hóng chuyện, đương nhiên, tất cả mọi người đều từng nhận ơn huệ của Tần Minh Thành.

Nể mặt Hư Vô chân nhân, hôm nay, dù thế nào bọn họ cũng sẽ không nhận người nữ nhi thân sinh này của Văn Nhân gia.

"Văn Nhân gia chủ, đã lâu không gặp. Nói đến đây, ta phải cảm ơn ngươi đã đưa hai hạt giống tốt là Tuyết Nhi và Dương Nhi đến Vạn Kiếm Tông, nhờ đó mà Vạn Kiếm Tông chúng ta rất có khả năng giành được vị trí đầu tiên trong đại hội lục tông sang năm." Tiêu chưởng môn cười ha hả.

“Nào có, vẫn cần các vị tiền bối ở Vạn Kiếm Tông chỉ dạy thêm.”

Văn Nhân gia chủ khách sáo vài câu, sau đó mới đẩy Thiên Ninh ra phía trước: “Nói đến đây, Văn Nhân gia ta còn một cái hài tử nữa, đứng hàng thứ sáu. Con bé rất ngưỡng mộ Vạn Kiếm Tông, hôm nay đặc biệt đến bái phỏng, không biết có duyên phận gia nhập hay không.”

Tiêu chưởng môn nhìn Thiên Ninh, trên mặt vẫn giữ nụ cười hiền từ như Phật Di Lặc: “Không dám, không dám, vậy để ta cho đệ tử mang Trắc Linh Thạch lên đây.”

Thông thường, muốn gia nhập tông môn đều phải kiểm tra linh căn, trong đó, đơn linh căn là có thiên phú tốt nhất, cực kỳ hiếm có, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn so với những loại linh căn khác, là nhân tài được rất nhiều tông môn tranh giành.

Thiên Ninh nghe nha hoàn trong phủ nói, Văn Nhân Tuyết sở hữu biến dị linh căn cực kỳ hiếm có là Băng linh căn, là thiên tài tu luyện ngàn năm có một. Ngay cả Văn Nhân Dương cũng là song linh căn Hỏa - Mộc, chỉ đứng sau những thiên tài đơn linh căn.

Thiên Ninh chưa từng kiểm tra linh căn, nhưng nàng có linh cảm mình không phải là đơn linh căn, hay song linh căn…

Bởi vì dường như... nàng có thể sử dụng được tất cả các loại nguyên tố?

Nhưng đối với thế giới tu chân mà nói, linh căn càng nhiều thì càng tạp, đặc biệt là ngũ hành linh căn, cả đời này đừng mong kết thành Kim Đan, tốc độ tu luyện kém xa những thiên tài đơn linh căn!

Rất nhanh sau đó, đã có đệ tử mang Trắc Linh Thạch lên.

Văn Nhân gia chủ nói: “Ninh nhi, đặt tay lên Trắc Linh Thạch.”

Thiên Ninh ngoan ngoãn làm theo, chờ một lúc, trên tảng đá bắt đầu xuất hiện ánh sáng.

Năm màu sắc như cầu vồng là đỏ, cam, vàng, lục, lam lần lượt hiện lên, Văn Nhân gia chủ thầm thở dài, chẳng lẽ lão tổ tông chỉ nói đùa? Hay là hắn ta nhìn nhầm đứa nhỏ này rồi?

Vị trưởng lão tóc bạc lên tiếng: “Ngũ hành linh căn, Văn Nhân gia chủ, với thiên phú này, e là không có tông môn nào dám nhận đâu.”

Tần Minh Thành thầm đắc ý.

Nhìn sắc mặt của Văn Nhân gia chủ kìa, căn bản không cần hắn ta ra tay, đứa nữ nhi vô dụng này đã tự làm mất mặt, bị đuổi về rồi, một kẻ vô dụng như vậy, sao có thể so sánh với Tuyết Nhi được?

Nhưng ngay khi năm màu sắc biến mất, Trắc Linh Thạch bỗng trở nên sáng một nửa, tối một nửa, ngay sau đó lại xuất hiện những hình ảnh như lôi điện, bông tuyết, cuồng phong…

"Chuyện này..." Một vị trưởng lão kinh ngạc thốt lên: “Chưa từng thấy ngũ hành linh căn nào lại có biến dị linh căn khác...”

Ngay cả Tiêu chưởng môn kiến thức uyên bác cũng phải kinh ngạc, đây là cái thể loại linh căn gì vậy?

Chẳng lẽ là loại phế vật đến tận cùng trong truyền thuyết?

“Cái này... Văn Nhân gia chủ, đứa nhỏ này chúng ta không nhận được đâu!”

“Đúng vậy! Ta thấy tiểu cô nương này lớn lên ở hạ giới, căn bản không thích hợp tu luyện.”

“Hay là về nhà ngoan ngoãn làm tiểu thư đi, Văn Nhân gia cũng không thiếu một miếng cơm này.”

Các vị trưởng lão thi nhau lên tiếng, giọng điệu khinh thường không thể che giấu, khiến Văn Nhân gia chủ tức giận đến mức mặt mày đỏ gay!

Hắn ta chưa bao giờ mất mặt như vậy!

Hận không thể lập tức quay về dạy dỗ đứa nữ nhi vô dụng này!

Tiêu chưởng môn vội vàng hòa giải: “Được rồi, được rồi, không phải còn kiểm tra căn cốt sao? Chờ kiểm tra xong rồi để Văn Nhân gia chủ đưa người về cũng không muộn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play