**Bàn Long Thành, Văn Nhân Phủ**

Cỗ kiệu đỏ rực rỡ dừng lại trước cửa Văn Nhân phủ, kiệu phu đội mũ đỏ hoan hỉ bước tới. Thỉnh thoảng có người láng giềng ghé mắt nhìn, không khỏi tò mò trước cảnh tượng đối lập: một bên là cỗ kiệu trang trọng đỏ tươi, còn bên kia là Văn Nhân phủ vắng lặng, không một ai ra nghênh đón. Sự tương phản đó làm người ta không khỏi cảm thấy buồn cười.

Dẫn đầu, Vương ma ma hô to: “Cung nghênh Lục tiểu thư hồi phủ!”

Nhưng phủ đệ không có ai đáp lại. Trong kiệu, thiếu nữ nghiêm túc xem thoại bản mới mua được, hoàn toàn không để ý đến sự việc bên ngoài.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cho đến khi rèm kiệu được vén lên, Vương ma ma tươi cười nói: “Lục tiểu thư, đến phủ rồi, mời tiểu thư hạ kiệu.”

“Thế mẫu thân ta đâu? Không phải nói người sẽ ra đón ta sao?”

"Sự tình đột ngột, lão nô cũng mới biết. Vừa rồi người của Vạn Kiếm Tông báo lại, ngũ tiểu thư gặp sự cố khi đột phá Kim Đan, sợ là đạo tâm bất ổn,  phu nhân đã vội vàng đến Vạn Kiếm Tông rồi…" Vương ma ma không nói thêm gì nữa, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, vừa rồi Từ quản gia đã sớm dặn dò rõ ràng.

Một thiên tài, sắp kết đan như ngũ tiểu thư, và một đứa con gái bị nuôi dưỡng trong một gia đình bình dân, đó là sự phân biệt rõ rệt.

Thái độ của phu nhân đối với hai người nữ nhi này, ai nặng ai nhẹ, còn chưa đủ rõ ràng sao?

"Ta biết rồi." Thiên Ninh khép thoại bản, xách theo chiếc rương to đùng bước xuống kiệu.

Vương ma ma và quản sự cùng nhau ra đón, trong lòng vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối phương sẽ làm khó dễ. Dù sao, trước đây khi gia chủ phái người đi phàm giới tìm thân sinh cốt nhục, cũng không có ý định đón về vị lục tiểu thư này. Họ chỉ tính toán dùng chút bạc để xử lý qua loa mọi chuyện, bịt kín miệng thiên hạ, không ngờ hôm nay lại phải tiếp đón cô thực sự.

Như vậy vừa không cần phải tốn công dạy dỗ một cô gái thôn quê, cũng không lo lắng ảnh hưởng đến tâm lý ngũ tiểu thư.

Nào ngờ đâu, lão nhân đã nuôi dưỡng vị Lục tiểu thư này lại là một kẻ lưu manh vô lại, lì lợm không chịu buông tha, cứ bám chặt lấy Văn Nhân gia, nhất quyết đòi mang cô đi. Đến khi không còn cách nào khác, Văn Nhân gia mới buộc phải nhận cô về…

Quản gia nhìn thiếu nữ bước xuống từ trên kiệu, người mặc váy dài màu hồng nhạt, có vài chỗ vá lại, nhìn qua là thấy y phục cũ của người nhà quê. Có lẽ vì muốn nàng xuất hiện tươm tất một chút, nên đã lấy bộ đồ tốt nhất cho nàng mặc, nào ngờ còn không bằng y phục của nha hoàn trong phủ.

Trên đầu nàng chỉ có một cây trâm gỗ đơn giản và một con chim sẻ xám xịt, mắt đang đối diện với quản sự. Trong tay nàng dẫn theo một chiếc rương lớn, trên đó có một con mèo trắng lười biếng nằm.

Thật là quê mùa, không ra dáng tiểu thư khuê các!

Tuy nhiên dung mạo cũng coi như tạm được. Mặc dù khuôn mặt nhỏ của nàng còn chưa trưởng thành và có chút trẻ con, nhưng ở độ tuổi này, nàng lại tràn đầy sức sống và rất hoạt bát đáng yêu. Đôi mắt tò mò của nàng đánh giá xung quanh một cách hứng thú.

Sau khi xác nhận không ai chào đón nàng, Thiên Ninh thu hồi ánh mắt.

Nàng còn tưởng Tu Tiên giới sẽ khác biệt rất nhiều so với phàm giới, nhưng xem ra cũng chẳng khác gì nhau.

“Ta mệt rồi, dẫn ta đến viện của ta nghỉ ngơi đi.”

Đi đường mấy ngày liền, bây giờ Thiên Ninh chỉ muốn nằm trên giường đọc nốt đoạn kết hấp dẫn của thoại bản, sau đó đi ngủ. Nàng cũng chẳng thèm quan tâm đến người mẫu thân có quan hệ huyết thống đã bỏ rơi mình hơn mười mấy năm nay.

Thân thế của nàng cũng thật trớ trêu. Vốn nên là đích tiểu thư kim tôn ngọc quý được nâng niu, chiều chuộng, ai ngờ vừa sinh ra đã bị đánh tráo, lưu lạc đến phàm giới.

Văn Nhân gia không chỉ là một trong Bát đại thế gia sánh ngang với Lục đại tông môn trong giới tu chân, mà huyết mạch còn được Thượng Cổ Thần Long bảo hộ, con cháu của Văn Nhân gia sau khi đủ mười lăm tuổi, có thể đến từ đường, chạm vào Dẫn Long Thạch, sẽ xuất hiện Long tộc có thể kết khế ước bình đẳng.

Tuy nói là khế ước bình đẳng, nhưng tỉ lệ thành công lại vô cùng thấp, nhưng đó là Long tộc cao quý đấy!

Văn Nhân gia dựa vào vinh dự này mà ngồi vững vàng ở vị trí Bát đại thế gia trong giới tu chân suốt ngàn năm, mặc cho những gia tộc khác suy tàn, trỗi dậy, Văn Nhân gia vẫn trường tồn bất hủ.

Nếu trong tộc xuất hiện một người có khế ước với Long tộc, giá trị tương lai của người đó không thể đo lường được.

Nói về Văn Nhân Tuyết, nữ nhi giả được nuôi kia, mười lăm năm qua, Văn Nhân gia chưa từng nghi ngờ gì, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, phái người tìm kiếm tung tích Thiên Ninh, cũng là bởi vì sắp đến ngày thử Dẫn Long Thạch.

Văn Nhân Tuyết từ nhỏ đã thông minh vượt trội, tài năng hiếm có, không ai nghi ngờ nàng không phải là huyết mạch của Văn Nhân gia. Hơn nữa, khi còn nhỏ, nàng đã có dịp tiếp xúc với Đông Hải Long tộc và tiểu Thái Tử Long Dạ ngay lập tức bị nàng chinh phục, thề sẽ chỉ cùng nàng ta kết ước suốt đời, càng không thể nào có chuyện Long tộc thay lòng đổi dạ được.

Cho dù, Văn Nhân Tuyết cùng Long tộc vốn không có duyên phận, tiểu Thái tử Long Dạ cũng dự định sẽ dùng linh lực cưỡng ép Dẫn Long Thạch, để hai người kết thành khế ước chủ tớ.

Long tộc cao cao tại thượng vậy mà lại nguyện ý cúi đầu, biết bao nhiêu người ngưỡng mộ Văn Nhân Tuyết!

Tuy nhiên, không ai ngờ rằng Dẫn Long Thạch lại vạch trần sự thật rằng Văn Nhân Tuyết không phải là huyết mạch của Văn Nhân gia, dẫn đến hàng loạt sự kiện sau đó.

"Lục tiểu thư, người thật sự muốn mang theo cả hai con vật này vào phủ sao?" Quản gia nhíu mày nhìn con chim sẻ và con mèo trắng kia, ngữ khí có chút bất mãn.

Tu Tiên giới không phải nông thôn, đâu phải động vật nào cũng có thể mang vào phủ nuôi dưỡng?

“Không sai.” Thiên Ninh không chút do dự đáp lời.

Đối diện với Từ quản sự, Thiên Ninh không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, trái lại còn không có vẻ gì nhút nhát của một cô gái xuất thân từ nông thôn.

"Mang hai con vật này vào phủ là do ý của  phu nhân." Vương ma ma kéo nhẹ Từ quản sự, cúi đầu hạ giọng nói: “Ông không biết lão nhân ở nông thôn kia cứng đầu đến mức nào đâu. Suýt chút nữa, nàng còn định mang cả heo, bò của nhà lên đây nữa...”

Cũng chính vì đám heo, bò quá quắt kia mà phu nhân mới miễn cưỡng chấp nhận cho mang hai con vật nhỏ này vào.

Khóe miệng Từ quản sự giật giật, nghĩ đến cảnh tượng bẩn thỉu với đàn heo kia, ông bỗng thấy sự xuất hiện của chú chim sẻ và con mèo trắng này cũng chẳng có gì quá đáng.

Dẫu sao thì cô ta cũng là người nhà quê chân đất, đến bản thân còn không biết mình đã làm mất mặt đến nhường nào.

"Lục tiểu thư, để lão nô giúp người xách hành lý." Từ quản gia khinh bỉ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra: “Còn chim sẻ và mèo, người phải đến từ đường thử Dẫn Long Thạch trước, mang theo những thứ này không tiện.”

“Không cần, ngươi không xách nổi đâu.”

Thiên Ninh chỉ liếc nhìn thân thể đối phương, trong lòng đã có đáp án.

“Lục tiểu thư không biết sao, phàm giới không thể so với Tu chân giới, lão nô là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.”

“Đại trưởng lão và trưởng lão Long tộc đã chờ đợi ở từ đường từ sớm, gia chủ đặc biệt phân phó để người đến thử Dẫn Long Thạch, Lục tiểu thư vừa mới hồi phủ, đừng để hai vị trưởng lão phải chờ đợi..."

Nói xong, quản gia liền định đưa tay nhấc chiếc rương lên.

Con cháu của gia tộc tu tiên coi trọng huyết thống và thiên phú, Lục tiểu thư này đã lưu lạc bên ngoài bấy lâu, cho dù có được đón về thì cũng đã sớm mất đi sự yêu thương của gia chủ và phu nhân, bởi vậy điều quan trọng nhất chính là thiên phú.

Chỉ có thiên phú mới có thể quyết định địa vị của nàng ta ở cái gia tộc này!

Bởi vậy, gia chủ mới phân phó, việc đầu tiên sau khi Lục tiểu thư trở về chính là đến từ đường, sau đó còn có khảo hạch của tông môn…

Ngày đầu tiên trở về Văn Nhân gia, Thiên Ninh cũng chẳng muốn tỏ ra yếu thế, để mặc người khác bắt nạt.

Nàng buông tay, để mặc Từ quản sự cố gắng dùng hết sức lực mà không thể di chuyển cái rương. Mèo trắng trên rương thậm chí nhảy xuống để giảm bớt trọng lượng, nhưng chiếc rương vẫn không nhúc nhích.

Thiên Ninh cười khẩy: “Thì ra đây chính là thực lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hôm nay ta được mở rộng tầm mắt rồi.”

“Này, này...”

Dưới ánh mắt của thiếu nữ, mặt Từ quản sự đỏ bừng, rõ ràng cảm thấy sự trào phúng từ nàng.

 Nhưng một cô gái gầy yếu có thể nâng cái rương, còn hắn, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại không làm nổi?!

“Lục tiểu thư... Vậy thì để đồ đạc ở đây, người mau đến từ đường đi...”

“Đến viện nghỉ ngơi trước đã, thu xếp ổn thỏa xong ta sẽ tự mình đến từ đường.”

“Đây là gia chủ phân phó... huống chi việc thử Dẫn Long Thạch cũng là vì muốn tốt cho Lục tiểu thư..."

Thiên Ninh lạnh lùng nhìn hắn, không chút nhượng bộ: “Nếu đã biết không thể chậm trễ, lúc nãy ngươi còn dài dòng làm gì? Cứ một mực nói Tu chân giới thế này thế kia, ta còn tưởng sẽ khác biệt lắm, không ngờ cũng có những kẻ đạo đức giả như ở phàm giới.”

“Ta không biết quy tắc của các ngươi ở đây, nhưng hôm nay nếu không sắp xếp ổn thỏa, ta sẽ không đi từ đường. Ta thực sự muốn xem, ai sẽ phải chịu khổ nhiều hơn, một hạ nhân làm việc kém hay là ta.”

Lời nói của thiếu nữ như một cái tát giáng thẳng vào mặt Từ quản gia, khiến sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng.

Cuối cùng, hắn đành phải cúi đầu dẫn đường đến viện dành cho nàng.

Thiên Ninh ung dung xách theo rương bước vào chỗ ở mới, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho hai tiểu bảo bối của mình, nàng mới theo chân quản gia đến từ đường.

Trên đường đi, nàng nhận được không ít ánh mắt dò xét, cùng với những lời bàn tán xì xào của đám hạ nhân.

Thiên Ninh làm như không nghe thấy, cũng chẳng thèm để tâm. Nàng trở về Văn Nhân gia không phải vì muốn nhận lấy tình thương của phụ mẫu, cũng không phải muốn tranh giành bất cứ thứ gì với Văn Nhân Tuyết. Nếu không phải lão nhân kia cố chấp, muốn nàng đến Tiên giới để "trợ giúp thiên địa thái bình", thì Thiên Ninh đã sớm an phận sống cuộc sống giản dị ở nông thôn rồi.

Lũ vô dụng! Rốt cuộc còn phải đợi bao lâu nữa? Làm lỡ việc lớn của ta quay về Long cung, các ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?"

Trong từ đường, một nam tử tóc đỏ anh tuấn đang nổi cơn thịnh nộ, hiển nhiên là đã đợi đến mất kiên nhẫn: “Nếu là tiểu thư Tuyết Nhi thì còn được, dù sao cũng là người được tiểu Thái tử điện hạ coi trọng. Còn con nha đầu phàm phu tục tử kia thì tính là cái gì?!”

Bên cạnh, một lão giả tóc bạc đang cười làm lành, không ngừng xu nịnh.

“Trưởng lão, Lục tiểu thư đã đến.”

Quản gia run rẩy quỳ sụp xuống trước cửa từ đường, uy áp khủng bố bên trong khiến hắn, một tên tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, không dám bước vào.

"Được rồi, cho nàng ta vào đây! Ngươi lui xuống." Cuối cùng cũng đợi được người, Đại trưởng lão vội vàng nói.

“Vâng.”

Từ quản sự khẽ cúi đầu, rồi lùi ra ngoài. Trong lòng, hắn cảm thấy không yên. Viêm trưởng lão của Long tộc nổi tiếng với tính tình nóng nảy, và khi nhìn bầu không khí căng thẳng bên trong, hắn đoán rằng tiểu nha đầu chắc chắn sẽ bị dọa đến mất mật.

Từ quản sự nhìn lên, vẻ mặt lo lắng đến mức không biết làm thế nào, nhưng vẫn phải liếc ra ngoài. Vị Long tộc Viêm trưởng lão này nổi tiếng với tính khí nóng nảy, cảm giác như ngay cả không khí cũng đang bị dọa sợ. Tiểu nha đầu chắc chắn bị dọa đến mức sắp khóc!

Hắn tưởng tượng như vậy, nhưng lại thấy Thiên Ninh bước vào từ đường một cách bình tĩnh, từng bước vững chãi, thậm chí ánh mắt còn lấp lánh vẻ háo hức.

Sợ hãi đâu không thấy?

Từ quản sự: ???

“Ngươi là hỏa long.”

Thiên Ninh nhìn chằm chằm vị trưởng lão Long tộc, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.

Long thuộc Thủy, còn Phượng thuộc Hỏa.

Hỏa Long cũng giống như Băng Phượng đều là cực kỳ hiếm thấy, không phải nói thiên phú của bọn họ mạnh hơn, mà bởi vì thuộc tính tương khắc, Hỏa Long, Băng Phượng càng khó tu luyện, giống như sư tử trắng cực kỳ hiếm có trên thảo nguyên, sinh tồn vô cùng gian nan, tu vi cũng chắc chắn sẽ không cao.

Thế nhưng, Hỏa Long lại là những sinh vật cực kỳ quý hiếm. Nhìn thấy Viêm trưởng lão, Thiên Ninh liền cảm thấy ngứa ngáy tay chân, nàng rất muốn được nuôi dưỡng một con Hỏa Long độc nhất vô nhị như thế!

Viêm trưởng lão bị ánh mắt nóng bỏng không rõ nguyên do của nàng làm cho không biết phải làm sao. Sau khi phản ứng lại, ông ho nhẹ một tiếng, có chút không muốn tiếp tục so đo với tiểu bối này:

“Khụ khụ... Ngươi thật sự có chút mắt nhìn đấy.”

Lúc trước nghe nói có người từ Phàm giới về bẩm báo, còn tưởng rằng mang về là một cô gái đầy mưu kế. Hiện tại chính mắt nhìn thấy, thì… à, luôn cảm thấy có loại ngốc ngốc đáng yêu.

Hơn nữa ánh mắt nhìn hắn ta như muốn chiếm hữu kia là sao?

Thật sự chỉ thiếu nước viết chữ thích lên mặt!

''Tiểu nha đầu ngươi đừng có mà mơ tưởng hão huyền đến bổn trưởng lão." Viêm trưởng lão không nhịn được nói: “Cữu cữu của tam thẩm biểu tỷ của ta từng lấy công chúa Long tộc, trong người ta còn mang theo một tia huyết thống của hoàng tộc đấy!”

Thiên Ninh: “...”

Loại thân thích xa tận tám đời này, có gì đáng để kiêu ngạo sao?

 -----------

Hãy cho biết bạn có hài lòng với bản dịch này không nhé🌹

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play