“Loại nha đầu ngốc như ngươi, nếu thật sự có thể khế ước với một tiểu long huyết mạch không thuần, e rằng tổ tiên cũng phải đội mồ sống dậy vì kinh ngạc”
Viêm trưởng lão bình luận, vẻ mặt như thể ta đây rất cao quý, ngươi không với tới được.
Thiên Ninh có chút tiếc nuối nói: ‘'Nói không chừng, chúng ta thật sự có duyên thì sao?”
“Tiểu nha đầu tuy vóc dáng không cao, nhưng lại có chí khí ngút trời. Người có thể khế ước với long giả vốn đã hiếm, trước tiên để Dẫn Long Thạch công nhận ngươi trước rồi hãy nói."
Không biết từ lúc nào, bầu không khí trong từ đường đã không còn căng thẳng như trước.
Ngay cả thái độ của Viêm trưởng lão cũng trở nên mềm mỏng hơn nhiều…
Điều này khiến cho đại trưởng lão đứng bên cạnh cảm thấy ngạc nhiên. Long tộc vốn sinh ra đã mang theo uy áp mạnh mẽ, đến mức không chỉ phàm nhân mà ngay cả các tu sĩ cũng cảm thấy khó thở khi đứng gần.
Ngay cả Viêm trưởng lão cũng bắt đầu thay đổi thái độ…
Có vẻ như Lục tiểu thư rốt cuộc đã chứng minh được mình là người của Văn Nhân gia.
Sinh ra đã có sẵn mối quan hệ đặc biệt với Long tộc.
Ngay khi mọi chuyện bắt đầu thay đổi, mọi người quên luôn cái cảm giác không vui trước đó. Hai vị trưởng lão dẫn Thiên Ninh vào trung tâm từ đường, nơi tổ tiên Văn nhân gia lập bài vị .
“Trước tiên, hãy theo ta cùng thực hiện nghi lễ.” Đại trưởng lão nói.
Thiên Ninh ngoan ngoãn theo sau đại trưởng lão, quỳ lạy trước bài vị tổ tiên. Đại trưởng lão sau đó rút ra một con dao nhỏ và nói: “Duỗi tay.”
“Chờ chút đã.”
Vừa trông thấy mũi dao sắc lạnh lóe sáng, Thiên Ninh hoảng hồn, lập tức lục trong túi lấy ra một viên trị liệu đan, chuẩn bị sẵn sàng — hễ máu vừa rỉ ra là nàng nuốt ngay. Bộ dáng như thể quyết không chịu đau quá ba giây, khiến người ta dở khóc dở cười.
Thực sự là không thể tưởng tượng nổi.…
Thật bất ngờ, phu nhân lại đem cho nàng một viên đan dược trị liệu cao cấp như thế!
Đại trưởng lão nghĩ, dù sao cũng là con gái ruột của mình, phu nhân chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng.
Thiên Ninh không biết rằng đại trưởng lão đã hiểu nhầm, viên đan dược này là do lão nhân yêu cầu cô luyện chế. Vì huyết mạch của cô rất đặc biệt, không dễ bị phát hiện, nên lão nhân chỉ đưa cho cô một số viên đan dược trị liệu để luyện tập. Cô sẽ không bao giờ dùng hết chúng trong đời, vì loại đan dược này rất hiếm và quý giá.
Lão nhân lo sợ cô bị kẻ xấu phát hiện và gây nguy hiểm cho tính mạng của mình.
Khi con dao đâm vào da, máu tươi không nhỏ giọt xuống như bình thường mà lại bay lên không trung, từ từ dâng lên và chảy vào một khối đá đen như mực phía trước.
Thiên Ninh nhận thấy Viêm trưởng lão hít thở dồn dập, như một con thú hoang tham lam hút lấy máu tươi. Ngay lập tức, cô nhét viên đan dược trị liệu vào miệng.
Hiệu quả của đan dược rõ rệt, vết thương nhanh chóng lành lại.
Thật may, là người Long tộc phái tới lần này tu vi không cao, bằng không thì chỉ sợ ngay khoảnh khắc đại trưởng lão rút dao ra, Thiên Ninh đã sợ tới mức quay đầu bỏ chạy rồi.
Viêm trưởng lão còn đang ngạc nhiên vì sao bản thân lại đột ngột sinh ra khao khát mãnh liệt với giọt máu kia, thì Dẫn Long Thạch trên bàn tế đột nhiên phóng ra ra quang ảnh.
Ánh mắt ông lập tức co rút.
Nha đầu này… thật sự có thể cùng Long tộc ký khế ước sao?!
Không rõ là trời xui đất khiến kiểu gì, một người mang huyết mạch hiếm có như vậy lại rơi xuống phàm giới, bỏ lỡ mất thời kỳ vàng để tu luyện.
Rất nhanh, hình bóng kẻ “xui xẻo” trong lòng hắn đã hiện rõ.
Khuôn mặt như được tạc từ ngọc thượng hạng, đôi mắt sáng tựa sao mai, trong veo sắc lam nhưng lạnh lẽo như sương sớm đầu đông. Nét đẹp ấy không giống người thường, tựa như tiên tử lạc bước chốn hồng trần — khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa mà sinh lòng tôn kính, chẳng dám khinh nhờn dù chỉ một chút.
“Này, này…”
Viêm trưởng lão lắp bắp, không biết phải nói gì.
Đại trưởng lão kinh ngạc khi thấy dẫn long thạch phát sáng báo hiệu có người xuất hiện, nhưng trong lòng hắn suy nghĩ một hồi thì nhận ra người này không phải là thành viên Long tộc xuất hiện trong gần trăm năm qua. Thế nhưng, nhìn thái độ của Viêm trưởng lão, hắn vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của việc đó.
“Vị này chắc không phải là tiền bối tu luyện của Long tộc từ ngàn năm trước sao?”
Lục tiểu thư này đúng là gặp vận cứt chó, sao lại may mắn đến vậy.
Chỉ cần kết khế ước với long tộc, thái độ của gia chủ đối với Lục tiểu thư tất nhiên sẽ khác biệt.
“Câm miệng!” Viêm trưởng lão lập tức chỉ vào mũi đại trưởng lão, nổi giận đùng đùng: “Các ngươi, lũ nhân tộc thấp hèn, lại dám mơ tưởng khế ước với long tổ của ta! Vô sỉ! Các ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Đại trưởng lão không hiểu: ???
Thiên Ninh chỉ có thể lắ đầu cảm thấy bất lực: ..…
Long tổ trong Long tộc là một tồn tại cao quý, không ai dám mạo phạm. Viêm trưởng lão đã thấy việc Thiên Ninh khế ước với một con rồng bình thường đã là không xứng, huống chi đây lại là khế ước với Long tổ - con rồng đứng đầu, được coi như báu vật của Long tộc.
Chỉ sợ rằng khi dẫn long thạch truyền tin tức này về Long Cung, toàn bộ Long tộc sẽ nổ tung!
Ai mà lại có gan khế ước với Long tổ của họ chứ? Muốn mất mạng à? Hay chán sống rồi!
Đại trưởng lão thực sự muốn đề nghị: “Nếu không thì giống như trước đây, cho họ ở chung ba tháng thử xem?”
Dù sao trước đây cũng đã từng có trường hợp rồng không muốn khế ước, vì Long tộc luôn kiêu ngạo, thường không để mắt đén người tu sĩ. Nhưng hiếm khi dẫn long thạch sai lầm, hầu hết sau ba tháng ở chung, người và rồng đều nguyện ý khế ước.
Xác suất thành công lên tới 90%, và đây là quy củ được đặt ra từ thời tổ tiên. Nhưng khi đối diện với gương mặt giận dữ của Viêm trưởng lão, đại trưởng lão lập tức nghẹn lời…
Ông cảm giác nếu mình dám mở miệng, thì hỏa long đang tức giận đến mức dậm chân trước mặt này sẽ lao tới bóp chết ông ngay lập tức.
Nhưng một con rồng thì có sức hấp dẫn đến mức nào chứ?!
“Viêm…”
Đại trưởng lão chỉ vừa kịp thốt ra một chữ thì đã bị Viêm trưởng lão ngắt lời ngay lập tức.
“Chuyện này cấm không được để lộ ra ngoài Văn Nhân gia! Ta sẽ lập tức trở về Long Cung để báo cáo với Long Vương! Đương nhiên…” Viêm trưởng lão nói, ánh mắt dời sang Thiên Ninh, trong đó chứa đựng sự khó hiểu, khinh thường và ghét bỏ… Một loạt cảm xúc hỗn độn.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi, Viêm trưởng lão chỉ có thể cảm thán rằng long tổ của mình, như bông hoa nhài lại cắm vào bãi cứt trâu!
Trước khi rời đi, Viêm trưởng lão lạnh lùng cảnh cáo: “Có những kẻ ngu xuẩn tự tìm đường chết, tộc của ta, Long tổ, không phải là những kẻ hèn mọn như nhân loại có thể xứng đôi!”
Rõ ràng, việc Thiên Ninh và dẫn long thạch có thể tìm được một người đàn ông để khế ước là hoàn toàn không thể!
Khi hơi thở của Viêm trưởng lão biến mất, đại trưởng lão với vẻ mặt phức tạp nhìn Thiên Ninh. Sự việc đã phát triển đến mức này, ông không thể nào tưởng tượng nổi.
“Lục tiểu thư, ngươi trở về trước đi. Việc này ta sẽ báo cáo với gia chủ để bàn bạc. Nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, ngươi tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kỳ ai, kể cả người trong gia đình Văn Nhân.”
Thiên Ninh gật đầu đồng ý.
Nàng không có cảm giác gì đặc biệt với Long tổ, nhưng lại rất thích Viêm trưởng lão.
Đáng tiếc, tiểu hỏa long thì không ưa nàng.
Thiên Ninh trở về sân của mình và lập tức bắt đầu đọc sách, hoàn toàn bị cuốn vào những câu chuyện tình cảm lâm ly bi đát, chẳng hề để ý đến mọi thứ xung quanh.
Khi cảm thấy mệt mỏi, nàng ôm con mèo trắng lông xù và ngủ thiếp đi, mãi đến sáng hôm sau, có nha hoàn gõ cửa và mang đồ vào.
“Lục tiểu thư, đây là đồ vật do tứ thiếu gia phân phó nô tỳ đưa cho ngài. Người nói rằng một giờ nữa, phu nhân và ngũ tiểu thư sẽ trở về phủ, nên ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp họ.” Nha hoàn nói, ngoài sân có một đám người đang mang theo nhiều rương đồ vật tiến vào.
Thiên Ninh, mắt vẫn buồn ngủ, không phản ứng với nha hoàn.
Nàng tối qua đã đọc thoại bản rất khuya, bây giờ chỉ muốn tiếp tục ngủ.
Thiên Ninh tỉnh dậy vào giữa trưa, cảm thấy cơn đói đã đánh thức nàng.
Nàng chuẩn bị cá và linh gạo cho tiểu bạch và pi pi, rồi lấy từ trong giới túi tử ra những chiếc bánh rán hành mà lão nhân đã chuẩn bị cho nàng để lót dạ. Sau khi ăn xong, nàng bắt đầu dọn dẹp phòng và mở ra một cái rương lớn mà nàng đã mang từ nhà.
Nếu quản sự thấy cảnh này chắc chắn sẽ rất sốc.
Trong cái rương chứa đầy đồ đạc lộn xộn, tất cả đều là phiên bản thu nhỏ: nồi, chén, gáo, bồn, giường, bàn ghế, sách, đồ trang trí... Mọi thứ từ những đồ vật mà Thiên Ninh đã mang từ nhà đều được nhét vào rương!
Lão nhân lo lắng rằng nha đầu sẽ không ngủ ngon trong môi trường mới, vì vậy đã chuyển toàn bộ đồ đạc của Thiên Ninh đến đây!
Thiên Ninh lấy ra một số đồ trang trí, và những vật dụng mini đó khi rời khỏi rương thì từ từ biến trở lại kích thước bình thường, trở về hình dạng gốc của chúng.
Cái rương này là một Thần Khí, có khả năng thu nhỏ mọi thứ được bỏ vào bên trong. Mặc dù có thể chứa đựng một khối lượng đồ vật không giới hạn, nhưng có một nhược điểm là: dù đồ vật được thu nhỏ, trọng lượng của chúng vẫn không giảm. Trong rương có thể chứa trọng lượng tương đương một căn phòng, vì vậy Thiên Ninh mới cảm thấy nặng nhọc khi lấy đồ từ quản sự.
Thiên Ninh đã biến căn phòng thành một nơi giống như phòng của nàng ở phàm giới.
Khi nhìn thấy những thứ quen thuộc xung quanh, tâm trạng nàng rất vui. Nàng lấy ra một cuốn thoại bản mới và tiếp tục đắm chìm trong những câu chuyện thú vị.
Mặc dù có nhiều rương đồ vật lớn ở ngoài sân, nàng cũng không thèm để ý đến chúng.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, gần buổi trưa, một nha hoàn vào phòng thúc giục: “Lục tiểu thư, sao ngài còn ở trong phòng như vậy? Phu nhân, ngũ tiểu thư, tứ thiếu gia và cả Long tộc tiểu Thái Tử đều đang chờ ngài dùng bữa.”
Thiên Ninh lúc này đang đọc đến một đoạn ngược luyến tình thâm trong cuốn thoại bản, giãy giụa đóng thoại bản và tính toán nhanh chóng ăn xong để quay lại đọc tiếp.
“Đã biết, đi thôi.”
Nhưng nha hoàn vẫn chưa động đậy, ánh mắt dừng lại trên chiếc váy dài vá chằng vá đụp màu lục phấn của nàng:
“Tiểu thư, người cứ mặc thế này mà đi gặp phu nhân... e là không hợp lễ nghĩa."
Nàng vừa nói vừa phân phó các nha hoàn khác mở những cái rương lớn trong sân, bên trong chứa rất nhiều quần áo và trang sức sang trọng đến mức người bình thường cũng không dám mơ tưởng. Nha hoàn nói: “Tứ thiếu gia biết ngài đã phải chịu khổ mười mấy năm bên ngoài. Giờ ngài trở về gia tộc, không thể để Văn Nhân gia mất mặt. Văn Nhân gia không keo kiệt, nếu ngài cần gì, cứ tự do chọn lựa trong đây.”
Thiên Ninh vốn không định chú ý nhiều đến những lời của nha hoàn, nhưng khi nhìn thấy các rương được mở ra, nàng thấy toàn bộ đồ vật đều đã qua sử dụng.
Điều này khiến Thiên Ninh không thể không kéo dài thời gian đọc thoại bản.
“Những thứ này đều là cho ta sao?”
“Đúng vậy. Xin ngài về phòng chỉnh trang ngoại hình một chút.”
Thiên Ninh trở về phòng, nhưng không lấy bất cứ thứ gì.
Điều này khiến nha hoàn không khỏi bất mãn, bao nhiêu người tha thiết ước mong có được phú quý này còn chẳng được, vậy mà vị Lục tiểu thư này lại làm ra vẻ chẳng thèm bận tâm? Buổi sáng đã không ra nghênh đón phu nhân và Ngũ tiểu thư, vốn đã là thất lễ, phu nhân lại không trách tội. Thế mà giờ còn chậm trễ không chịu thay y phục……
Khi Thiên Ninh bước ra khỏi phòng, đầu cô bị một chú chim sẻ vây quanh.
“Lục tiểu thư, ngài rốt cuộc định thế nào? Giờ đã quá bữa, sao có thể để phu nhân cùng Ngũ tiểu thư phải chờ đợi vì ngài chứ?"
Thiên Ninh cũng không thèm nhìn nha hoàn, chỉ nói: “Pi pi, đốt hết những thứ chướng mắt này đi.”
Nàng chỉ tay qua từng thứ một, các nha hoàn còn chưa kịp phản ứng. Chú chim sẻ lớn hơn không bao nhiêu so với quả tử liền vỗ cánh bay đến cái rương, từ miệng nó phun ra từng đợt lửa nhỏ.
Ngọn lửa nhìn vốn dễ tắt khi gió thổi qua, nhưng vừa chạm vào cái rương, ngay lập tức, như bị kích thích, lửa bùng lên dữ dội, cháy lan ra khắp sân chỉ trong chớp mắt!"
“A a a —— đi lấy nước!”
“Mau, mau dập lửa!”
Bọn nha hoàn loạn thành một đoàn. Thiên Ninh kéo theo một tên ngốc lăng lăng đứng đó, suýt chút nữa bị ngọn lửa thiêu thành than hỏi: “Ăn cơm ở đâu? Dẫn ta đi.”
“Lục, Lục tiểu thư…… Lửa……”
Tiểu nha hoàn hoảng loạn không hiểu, không biết tại sao trong khi đám cháy đang bùng lên, Lục tiểu thư lại còn bình tĩnh hỏi về việc ăn cơm.
“Không phải có các nàng đang ở đây bận việc rồi sao?”
Thiên Ninh rút ra một ít linh gạo làm phần thưởng, vỗ nhẹ đầu Pi Pi và dặn dò: “Khi nào xong, nhớ thu dọn lửa nhé.”
Chú chim sẻ như nghe hiểu liền giơ đầu lên, kêu ríu rít như thể đang đáp lời.
Tiểu nha hoàn cảm thấy không hiểu, từ thái độ của chú chim sẻ như thể nó đang đắc ý và đợi khen ngợi.
Trong khi lửa vẫn cháy dữ dội, nhiều hạ nhân mang theo thùng nước vội vã chạy vào sân để dập lửa, nhưng dù bao nhiêu nước được đưa vào, ngọn lửa vẫn không có dấu hiệu yếu đi.
Khi tiểu nha hoàn dẫn Thiên Ninh đến phòng ăn, giọng nói của nàng vẫn còn run rẩy: “Phu nhân, phu nhân…… Lục tiểu thư đã đến……”