Cái gọi là xử phạt của Văn Nhân phu nhân, chỉ là nhẹ nhàng nhắc nhở hai huynh muội vài câu. Trước thái độ ủy khuất của Văn Nhân Tuyết khi nhận lỗi, bà thậm chí còn không nỡ nói nặng lời như ban đầu định làm.

Dù gì thì Tuyết Nhi cũng là nữ nhi do chính tay bà nuôi lớn. Dù có là lỗi của Tuyết Nhi, thì trong lòng bà cũng thiên vị con bé.

“Ta sẽ bảo người đi mua vài bộ quần áo và trang sức theo kiểu dáng mới nhất, chiều tối sai người đem đến viện của nàng, chuyện này coi như kết thúc ở đây thôi.”

Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ lớn lên ở phàm giới, chỉ cần một chút vàng bạc là có thể giải quyết được mọi chuyện.

Trong mắt người tu chân, vàng bạc chỉ là thứ tầm thường, thậm chí không đáng giá bằng một khối hạ phẩm linh thạch.

Đối với Văn Nhân phu nhân, việc đưa quần áo hay trang sức bồi thường cho Thiên Ninh chẳng là gì to tát. Bà thừa biết, một đôi nhi nữ  nhà mình không quan tâm đến những thứ vật chất ấy, chỉ đơn thuần là phát giận, giận dỗi trẻ con mà thôi.

"Nương, sao người lại để dễ dàng bỏ qua cho con nha đầu thối kia như vậy?" Văn Nhân Dương giận dữ dậm chân, đời này hắn chưa từng chịu nhục nhã lớn đến thế.

"Được rồi, nó chỉ là một phàm nhân không thể tu luyện, dù thọ mệnh có kéo dài cũng không qua nổi trăm năm, các con việc gì phải bận tâm đến nó?" Không muốn nhắc thêm đến Thiên Ninh, bà quay sang an ủi Văn Nhân Tuyết: “Tuyết Nhi, con vừa mới kết đan, ngàn vạn lần không thể để chuyện nhỏ nhặt này làm lay động đạo tâm, ảnh hưởng đến tu luyện của con.”

"Nương, người yên tâm, con sẽ không để chuyện nhỏ nhặt như muội muội không hiểu chuyện ảnh hưởng đến bản thân đâu." Văn Nhân Tuyết đáp lời, tỏ ra hiểu chuyện.

Nàng ta chú ý tới khi Văn Nhân phu nhân nhắc đến Thiên Ninh, trong mắt bà thoáng qua một tia chán ghét, có thể thấy nương đối với người Lục muội muội này thật sự là một chút tình cảm cũng không có.

Nhất là sau khi chứng kiến Thiên Ninh vô cớ gây rối, Văn Nhân Tuyết biết rằng nương đã hoàn toàn chán ghét cái gọi là nữ nhi thân sinh này đến cực điểm.

Điều này cũng khiến nàng ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, Văn Nhân Tuyết mỉm cười, đưa ra một gợi ý với giọng đầy vẻ quan tâm đến Thiên Ninh: “Nếu muội muội không thể khế ước với Long tộc, mà thọ mệnh lại có giới hạn, chi bằng gia đình chúng ta dùng thêm linh thạch mua một linh sủng cho muội ấy khế ước, rồi để muội muội vào Ngự Thú Tông làm ngoại môn đệ tử?”

Văn Nhân Dương nói: “Muội muội, muội chính là quá mềm lòng, nó chỉ là một phàm phu tục tử không có cách nào tu luyện, để nó gia nhập Ngự Thú Tông làm đệ tử ngoại môn quét dọn sơn môn cũng là đã là nâng đỡ nó rồi!”

Văn Nhân phu nhân thở dài, ánh mắt đầy vẻ nuông chiều khi nhìn Văn Nhân Tuyết: “Chuyện này nương không quyết định được, phải xem ý cha các con thế nào.”

Mặc dù bà nói vậy, nhưng ai cũng hiểu rõ, gia chủ Văn Nhân gia từ trước đến nay luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu.

Nếu Thiên Ninh có thiên phú xuất sắc, khế ước được Long tộc, có thể mọi chuyện sẽ khác. Nhưng với một người không thể mang lại bất cứ lợi ích gì cho gia tộc, gia chủ chắc chắn sẽ không lãng phí tài nguyên vào một đứa con vô dụng như thế!

Chiều hôm đó, Văn Nhân gia chủ mới trở về nhà.

Trong khoảng thời gian này, Văn Nhân gia chủ vì tân bí cảnh xuất hiện gần Phù Tiên Tông mà bận rộn không ngừng. Tám đại gia tộc tranh đoạt danh ngạch để tiến vào bí cảnh đến mức bất chấp, đấu đá nhau khốc liệt. Thậm chí, ngay cả khi hay tin đứa con gái yêu vừa kết đan gặp chuyện, hắn cũng không thể vội vàng quay về để quan tâm.

Nếu không phải vì đại trưởng lão truyền âm khẩn cấp, nói rằng có chuyện cực kỳ quan trọng mà không thể giải thích qua lời, hắn đã không vội vã trở về vào lúc này.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hắn hỏi, bước theo đại trưởng lão vào từ đường. Khi thấy đại trưởng lão cẩn thận thiết lập cấm chế khắp nơi để ngăn ngừa việc nghe trộm, hắn không khỏi nhíu mày.

Chuyện gì có thể khiến đại trưởng lão phải thận trọng đến vậy?

"Liên quan đến việc lục tiểu thư cùng Long tộc khế ước..." Đại trưởng lão chậm rãi nói. Sau khi sự việc xảy ra hôm qua, ông đã đi kiểm tra các ghi chép của tiên tổ lưu lại liên quan đến Long tộc và đã nhận ra sự cao quý của Long tộc. Nếu xử lý không tốt việc này, e rằng mối quan hệ giữa Văn Nhân gia và Long tộc sẽ gặp nguy hiểm, và khế ước của gia tộc với Long tộc có thể sẽ biến động không lường.

Đại trưởng lão cẩn thận đến mức tối đa, sợ tin tức bị tiết lộ ra ngoài.

“Là đứa trẻ từ phàm giới trở về sao? Nó đã phạm phải lỗi gì? Có phải nó đã đắc tội với trưởng lão của Long tộc?” Gia chủ hỏi với vẻ tức giận. Đây là điều duy nhất mà hắn có thể tưởng tượng ra—Thiên Ninh đã gây ra sai lầm nghiêm trọng.

Nếu chỉ đơn thuần đắc tội với trưởng lão của Long tộc thì còn có thể giải quyết…

Đại trưởng lão lau mồ hôi không có trên trán, từ từ trình bày toàn bộ sự việc xảy ra hôm qua cho gia chủ.

“Ngươi chắc chắn đó là Long tổ thật sao?” Văn Nhân gia chủ khó tin hỏi, sắc mặt đầy sự hoài nghi.

Đó là một cái bánh lớn đến mức nào?

Hắn không dám mơ tưởng đến điều đó! Nhưng… liệu gia tộc Văn Nhân có đủ khả năng để đối phó với việc này không?

“Đúng vậy! Long tộc đã nhất trí phản đối việc khế ước với lục tiểu thư. Họ sẽ không chấp nhận khế ước đó!” Đại trưởng lão giải thích, rõ ràng căng thẳng. “Hiện tại, việc này phải do ngài và Long tộc tự thương lượng để quyết định cách xử lý tiếp theo.”

Văn Nhân gia chủ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ông ta còn chưa muốn bị Long tộc diệt tộc đâu.

“Mau mở Long dẫn thạch, ta cần phải đích thân xin lỗi Long tộc. Đừng để các vị long tiền bối phải chờ đợi lâu!” Gia chủ ra lệnh.

Đại trưởng lão không dám trì hoãn, vội vã sử dụng máu rót vào Long dẫn thạch để liên hệ với Long tộc.

Rất nhanh, cảnh tượng Long Cung hiện ra.

Khác với trước kia, Long Vương uy nghiêm ngồi ở vị trí chủ vị, bá khí tỏa ra bốn phía, phía dưới các Long thần khí thế bức người, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình. Lúc này, đại điện Long cung lại giống như chợ rau, đám người Long tộc không chút cố kỵ hình tượng mà ồn ào cãi vã, chỉ thiếu nước đánh nhau.

“Phản đối! Kiên quyết phản đối! Một nha đầu còn chưa mọc đủ lông cánh, đừng hòng động vào một sợi tóc của Long Tổ!”

“Nhưng đây là khế ước được tiền nhiệm Long Vương và Nhân tộc ký kết, có Thiên Đạo chứng thực. Làm sao có thể vi phạm lời hứa?” Một long thần khác cất lời.

“Nói nhảm cái gì! Cái con nhỏ ấy còn chưa đủ tư cách để xách giày cho Long tổ!” Một long thần khác mỉa mai.

“Chẳng qua chỉ là một nha đầu, cho chút đồ vật đuổi đi là được rồi!” Một giọng khác lại lên tiếng.

….

Văn Nhân gia chủ và Đại trưởng lão từ đầu đến cuối đều ngồi im lặng như ve sầu mùa đông, không dám mở miệng.

"Khụ khụ..." Long Vương ho khan: “Đều im miệng cho ta, Văn Nhân gia chủ còn đang nhìn kìa, các ngươi còn ra thể thống gì nữa!”

Các long thần miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc, không còn giữ vẻ ầm ĩ như trước. Tuy nhiên, vẫn có vài người không yên tâm đứng ra nhắc nhở: “Về việc liên quan đến Long tổ, xin ngài hãy hãy thận trọng xử lý!”

“"Đó là điều đương nhiên,” Long Vương trên mặt uy nghiêm vô cùng, nhưng trong lòng cũng không nắm chắc.

Đến giờ, không ai dám báo cáo chuyện này cho Long tổ.

“Theo ý của ta, chi bằng cứ làm theo như lời vừa rồi, bồi thường cho nha đầu kia là được rồi. Văn Nhân gia chủ thấy thế nào?”

“……”

Văn Nhân gia chủ im lặng.

Ông ta còn có thể thấy thế nào nữa?

“Nếu Văn Nhân gia chủ không có ý kiến, thì quyết định như vậy,” Long Vương nói với giọng quyết đoán. “Trong vòng hai ngày tới, ta sẽ phái người đưa đồ bồi thường đến cho nha đầu kia, chuyện này coi như chưa từng xảy ra. Nhưng mà... Toàn thể Văn Nhân gia hãy nhớ kỹ cho ta! Chuyện này tuyệt đối không được phép truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh của Long Tổ!”

Những lời đầu của Long Vương có vẻ mềm mỏng, nhưng kết thúc lại kèm theo cảnh cáo nghiêm khắc.

Văn Nhân gia chủ và đại trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi, lòng dạ bất an khi nghe danh sách bồi thường dài dằng dặc. trong lòng cũng có kết luận mới về người nữ nhi thân sinh được đón về nhà này.


Bữa tối vẫn là do nha hoàn đến gọi Thiên Ninh, nói là gia chủ đã trở về.

Thiên Ninh đã xem thoại bản cả ngày, mắt cũng mỏi rồi.

Thiên Ninh nhìn thấy nha hoàn, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Nha hoàn không hiểu chuyện gì, nhưng nhớ đến chuyện xảy ra vào bữa trưa, thái độ của họ trở nên cung kính hơn,  không dám chọc giận nàng nữa.

Lúc này trên bàn ăn có thêm một người nam tử trung niên mặt mũi lạnh lùng. Long Dạ và Long Hàn không có ở đây, không khí cũng không còn tùy ý như buổi trưa.

“Cha.” Thiên Ninh nghe Văn Nhân phu nhân giới thiệu, lễ phép gọi.

Văn Nhân gia chủ gật đầu, ngược lại ngoài dự đoán mà nói: “Tuy con lớn lên ở phàm giới, chưa từng tiếp xúc với tu tiên, nhưng huyết mạch của Văn Nhân gia chúng ta cũng không tệ, mấy ngày nay ta sẽ sắp xếp người thích hợp dạy dỗ con.”

Không ngờ phu quân lại quan tâm đến chuyện của Thiên Ninh, Văn Nhân phu nhân mỉm cười nói: “Nói đến chuyện này, ta và Tuyết Nhi cũng đang muốn thương lượng với chàng đây.”

“Đúng vậy, cha,” Văn Nhân Tuyết ngoan ngoãn nói lại đề nghị của mình một lần nữa.

“Về việc dạy dỗ, gia môn chúng ta không thể so sánh với các đại tông. Nghĩ đến việc muội muội chỉ cần có linh sủng kết ước, Ngự Thú Tông nể mặt mũi Văn Nhân gia chúng ta, nhất định sẽ cho muội vào môn.”

Văn Nhân gia chủ không đáp ứng cũng không từ chối, chỉ nhìn về phía Thiên Ninh: “Ninh Nhi, ngươi nghĩ sao?”

"Nó?'' Văn Nhân Dương cười khẽ, ngữ khí hơi mang châm chọc: “Ngoài Ngự Thú Tông, còn tông môn nào khác chịu nhận đứa phế vật này? Chắc chắn vẫn phải dựa vào Văn Nhân gia để có cửa sau!”

“Ta đang cùng muội muội bàn bạc, khi nào đến lượt ngươi can thiệp!” Văn Nhân gia chủ nhíu mày, đập bàn nói với giọng lạnh lùng.

“Cha…”

Không chỉ Văn Nhân Dương kinh ngạc, những người khác cũng cảm thấy bất ngờ trước thái độ của Văn Nhân gia chủ.

Văn Nhân Tuyết lập tức giải thích: “Cha, ca ca không phải cố ý đâu.”

Văn Nhân phu nhân cũng lên tiếng: “Dương Nhi còn nhỏ, chưa biết cách cư xử.”

“Nó đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt nạt muội muội? Đều là do bà nuông chiều nó đấy!"

Thiên Ninh nhướng mày, mỉm cười quan sát, thích thú xem kịch hay.

Văn Nhân Tuyết hốc mắt đỏ, giọng nghẹn ngào: “Con…Con…Con Chỉ vì muốn giúp muội muội, không ngờ cha và tứ ca lại nổi giận. Tất cả đều do  con…”

Nàng khóc lóc kể lể, khiến Văn Nhân gia chủ không còn tiếp tục chỉ trích nhi tử nữa.

Văn Nhân gia chủ hỏi với vẻ nghiêm túc: “Ninh Nhi, ngươi muốn gia nhập tông môn nào?”

Văn Nhân Dương, Văn Nhân Tuyết và Văn Nhân phu nhân đều có vẻ mặt không được tốt lắm…

Lục đại tông môn đâu phải là cải trắng ngoài chợ, còn để cho nàng lựa chọn sao?

“Tổng cộng có những tông môn nào?” Thiên Ninh hỏi.

Văn Nhân gia chủ kiên nhẫn đáp: “Có Phù Tiên Tông, Ngự Thú Tông, Vạn Kiếm Tông, Đan Đỉnh Tông, Luyện Khí Tông, và Tôi Thể Tông.”

Nhiều tông môn như vậy, không thể nào lựa chọn trong thời gian ngắn được, tu sĩ bình thường đều sẽ dựa theo thiên phú của bản thân mà lựa chọn tông môn để bái sư.

Thiên Ninh không biết từ đâu lấy ra một đồng xu: “Con không chọn được, hay là để ông trời chọn đi.” Theo lời các bậc tiền bối, khi không biết quyết định, có thể vứt đồng tiền để thiên mệnh chỉ dẫn con đường.

“Mặt ngửa thì đi, mặt sấp thì không đi."

  “Cái đầu tiên là Phù Tiên Tông.”Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng tung đồng xu lên, rất nhanh đồng xu đã rơi xuống mu bàn tay.

Mặt sấp.

Vậy bỏ.

“Tiếp theo, Ngự Thú Tông.”

Lại là mặt sấp.

Thiên Ninh bắt đầu cảm thấy hoài nghi về phương pháp này…

Mấy người còn đang ngẩn ngơ, thì đồng xu của Vạn Kiếm Tông đã được tung lên, là mặt ngửa.

Văn Nhân Tuyết:"......"

Không ai có thể tưởng tượng rằng việc ném đồng tiền lại được dùng để quyết định như vậy.

Nếu như hai tông môn đều là mặt ngửa, chẳng lẽ phải chia người thành hai nửa, mỗi tông môn một nửa sao?

Văn Nhân Dương vốn định châm chọc, cố ý chờ xem bug của trò tung đồng xu này, kết quả sáu tông môn tung xong, thật sự trùng hợp là chỉ có Vạn Kiếm Tông là mặt ngửa.

Thiên Ninh: “Con quyết định rồi, gia nhập Vạn Kiếm Tông.”

“...”

Thật sự quá tùy tiện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play