Thiên Ninh đã sớm không còn nhớ rõ liệu có người như Văn Nhân Dương từng tồn tại hay không.
Nàng không phải là đứa trẻ thiếu tình thương, từ nhỏ đã lớn lên trong sự yêu chiều của lão nhân. Nàng không vì mẫu thân hay các ca ca không vui mà hèn mọn lấy lòng người khác. Trên đời này, chẳng ai sống được mà không có nguyên tắc và lòng tự trọng.
Trở về Hộ Kiếm Sơn, từ xa đã nhìn thấy Phó Hoành Minh ngày ngày ngồi trên bậc thang.
“Tam sư muội! Tiểu sư muội! Hai muội đã bắt được sí diễm quả sao?” Vừa nhìn thấy các nàng, Phó Hoành Minh liền tiến tới hỏi ngay.
Trong khoảng thời gian này, hắn thật sự lo lắng, sợ rằng hai sư muội ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại, nhìn thấy hai người hoàn toàn bình an, không bị thương tật, không thiếu cánh tay hay thiếu chân, hắn không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Đại sư huynh! Chúng ta đã bắt được rồi!” Thời Cầm Tâm so với những người khác phấn khích hơn.
“Thật tốt quá, tam sư muội! Vừa hay ta quen một thân truyền đệ tử của Đan Đỉnh Tông. Trước đây từng cứu mạng hắn trong bí cảnh, hắn còn nợ ta một ân tình. Có thể nhờ hắn giúp luyện chế Phục Mạch Đan.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play