Tuy rằng tài nghệ của Tạ Ngạn Phỉ chẳng ra gì, nhưng tốt xấu gì y cũng có cả đống sức mạnh, cú đá này đã thẳng chân đá bay Bùi Trạch, làm hắn ta ngã cái rầm xuống đất, hơn nửa ngày vẫn không thể dậy nổi.
Thấy Bùi Trạch quỳ rạp trên mặt đất như một còn rùa, vẫn say khướt chưa hoàn toàn tỉnh táo để biết đã xảy ra chuyện gì, mọi người trong phòng sợ hết hồn: Chuyện gì xảy ra vậy? Sao Ngũ hoàng tử nói động thủ liền động thủ? Đây là Ngũ hoàng tử mà bọn họ biết sao?
Bùi Trạch cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình đều đau đến phát khóc, hắn ta nằm trên đất thật lâu mới bò dậy, đau đến tỉnh cả rượu, mất nửa nhịp để tỉnh táo nhận ra mình bị người khác đạp, nhất thời liền nổi giận: “Kẻ nào đạp bổn công tử? Không muốn sống có phải không?”
Bùi Trạch vừa động một cái, có người vội vàng tiến lên đỡ hắn ta.
Bùi Trạch vừa quay người, liền thấy Tạ Ngạn Phỉ cách hắn ta rất gần, hắn ta nhìn xung quanh một vòng, tất cả mọi người đều yên lặng cúi đầu, bày tỏ mình không thấy cái gì hết.
Nếu là lúc trước, chắc chắn bọn họ sẽ hướng về phía Bùi Trạch.
Dẫu sao một người là công tử Trấn Quốc Công phủ, một người là Ngũ hoàng tử không được sủng ái, khẳng định sẽ hướng về phía có thực quyền là Trấn Quốc Công phủ, nhưng tình hình bây giờ không giống nữa, Minh Hiền Đế đối với Ngũ hoàng tử không giống trước. Tuy họ là đám ăn chơi trác táng nhưng cũng biết xem xét thời thế, người không được đắc tội thì không thể ngoan cố đâm đầu vào.
Bọn họ được lén lút chỉ điểm, nhưng trong này lại không bao gồm Bùi Trạch, hắn ta dắt ngựa ra khỏi thành rong chơi tiết thanh minh từ buổi sáng, vừa về lập tức kéo bè kết cánh tới Xuân Phong Lâu, chưa từng về phủ, đương nhiên không biết chuyện xảy ra ở phủ Tuyên Bình Hầu, cũng không biết chuyện trong cung, vẫn đinh ninh cho rằng Tạ Ngạn Phỉ là hoàng tử yếu đuối dù bị ai bắt nạt cũng không dám tức giận như trước.
Cho nên đến khi Bùi Trạch chuyển tầm mắt vào trên người Tạ Ngạn Phỉ, thấy chỉ có mình y là mặt mày vô cảm ngồi xuống trà, chẳng lẽ là y?
Giống như là đoán được suy nghĩ của hắn ta, Tạ Ngạn Phỉ giương mắt nhìn sang: “Làm sao? Còn muốn bị đá nữa?”
Bùi Trạch nổi giận: “Ngươi nổi điên cái gì? Ngươi dựa vào cái gì mà đạp ta?”
Tạ Ngạn Phỉ cười nhạo một tiếng: “Đánh ngươi thì sao? Bổn vương đánh ngươi là cho ngươi mặt mũi, Bổn vương là Húc vương thân phong, ngươi là cái thá gì? Cha ngươi nhìn thấy Bổn vương cũng phải một mực cung kính. Mắt mù hả? Phụ hoàng không xóa bỏ phong hào thì Bùi thế tử chính là Thế tử gia, mạnh hơn tên phế vật như ngươi nhiều, ngay cả một sợi tóc ngươi cũng kém xa hắn! Xem cái đức hạnh của ngươi đi, ăn nhậu chơi gái cờ bạc đủ mọi thứ, cái thá gì thế?! Cắn vị trí Thế tử không buông? Làm sao, ngươi có ý kiến với quyết định của phụ hoàng hả? Nếu ngươi không ngại, Bổn vương có thể giúp ngươi bẩm lên, xem đám ngôn quan có thể cho Trấn Quốc Công một vố không, ngay cả con mình còn không biết dạy, không bằng về quê bán khoai lang đỏ đi!”
Tất cả mọi người đều choáng váng: “…”
Bùi Trạch lại khó tin nhìn Tạ Ngạn Phỉ, giận đến phát run: “Ngươi, ngươi dám mắng ta!”
“Mắng ngươi? Con mất dạy, lỗi của cha, nếu ngươi cảm thấy không được, mắng cha ngươi cũng được.” Tạ Ngạn Phỉ có lý nên càng nói càng hăng, cùng lắm thì nói mấy tật xấu của Bùi Trạch cho Trấn Quốc Công nghe, để xem ông ta có đánh thằng nghịch tử này không, ông ta không đánh y đánh giúp ông ta!
Bùi Trạch mượn men rượu mà gạt người đang đỡ hắn ta ra, xông về phía trước: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cũng chỉ là một tên xấu xí… Ưm ưm…”
Mắt thấy Bùi Trạch sắp thốt ra mấy lời sỉ nhục Ngũ hoàng tử họ đã từng nói trong lúc nhàm chán, có người nhanh chóng bịt miệng không cho hắn ta nói ra.
Trước kia Bùi Trạch nói ra thì không có gì, nhưng giờ không như xưa, nói ra rất dễ bị tai bay vạ gió, ngộ nhỡ thật sự tính toán những chuyện trước kia thì họ cũng sẽ bị kéo vào.
Lúc miệng Bùi Trạch bị bịt chặt, nhân lúc trước khi tình hình đã chẳng thể cứu vãn được, Vu Dung Lang như người tốt mà mở miệng: “Xem ra Bùi nhị công tử đã say, trì hoãn Húc vương lâu như vậy cũng không ổn, đám người chúng ta quá ầm ĩ, vẫn là về phòng cách vách lần nữa thôi, nếu Vương gia đã chọn bốn vị mỹ nhân trước thì cứ để lại cho Vương gia là được.”
Dứt lời còn liếc nhìn mấy công tử sắc mặt đã sớm trắng bệch, bọn họ vội vàng kéo Bùi Trạch đi ra ngoài, dẫn cô nương khác đi, rất nhanh đã chọn một sương phòng trống, đẩy Bùi Trạch vào. Sau đó có người nhanh chóng bịt miệng hắn ta lại rồi bắt đầu thuật lại những chuyện đã xảy ra trong cung hôm nay.
Tạ Ngạn Phỉ không ngăn cản, chuyến này y đi là muốn tìm chút tin tức từ trên người Vu Dung Lang, trong đoạn trò chuyện vừa rồi y đã biết những điều cần biết. Y đạp Bùi Trạch một cái, mắng một trận, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái rồi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Ngay lúc y cảm thấy mình còn có thể uống thêm mấy chén hoa tửu nữa, trong đầu đột nhiên truyền tới một giọng nói.
[Nhận được giá trị hảo cảm +1 đến từ Bùi thế tử, tổng giá trị hảo cảm của kí chủ là 2]
Tạ Ngạn Phỉ: “???”
Y sợ hết hồn, nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, trừ bốn vị mỹ nhân cùng Vu Thành Kha mặt đầy phức tạp ra, cái gì cũng không thấy.
Đầu óc Tạ Ngạn Phỉ thanh tỉnh một ít, không thấy Bùi thế tử mới là bình thường được không? Nơi này là thanh lâu, Bùi thế tử trông như trích tiên nhìn thấu thế sự kia sao có thể tới nơi này?
Y sờ cằm, chẳng lẽ là tư thế oai hùng giữa ban ngày của mình lại bị Bùi thế tử nhớ tới trước khi ngủ, lúc này mới tăng thêm giá trị hảo cảm cho mình sao?
Tạ Ngạn Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy loại này có khả năng cao nhất, khóe miệng nhếch lên, vui vui vẻ vẻ, chẳng qua là ngẩng đầu một cái liền đối diện với gương mặt của Vu Thành Kha, y vuốt trán, đột nhiên liền lắc lư hai cái: “Ai ui, có chút choáng váng, vừa rồi nhấc chân đạp mạnh quá, Thành Kha à, nếu không chúng ta trở về đi, ta liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn tên chó má Bùi Trạch kia nữa, thật là vô liêm sỉ, không ngờ hắn dám ăn nói lỗ mãng về huynh trưởng của mình như thế, đúng là một kẻ không ra gì.”
Vu Thành Kha: “…” Rốt cuộc hôm nay gã ta tới làm gì? Chỉ tới nhìn Vương gia đánh người?
Gã ta há miệng vừa muốn nói cái gì đó, liền nghe được Tạ Ngạn Phỉ rát cổ họng kêu ra ngoài: “Húc Nhất Húc Nhất! Ta sắp xỉu sắp xỉu rồi! Mau đỡ chủ tử ngươi về đi!”
Dứt lời, trực tiếp nằm vật ra bàn, tiếng ngáy như sấm.
Vu Thành Kha: “…”
Vương gia vẫn là gương mặt này, nhưng vì cái gì mà gã ta cảm thấy hôm nay Vương gia quá không được bình thường? Chẳng lẽ là giữa ban ngày tí nữa bị mưu hại nên bị kích thích, lúc này hành động mới không được bình thường?
Mà Húc Nhất một mực ở ngoài cửa không vào, nghe được tiếng gầm kinh thiên động địa này, chỉ có thể nhắm mắt tiến vào, chờ đến khi nhìn thấy y nằm một đống trên bàn, khóe môi hơi giật nhẹ: Vương gia, người làm khó thuộc hạ rồi! Thể trạng của người bản thân người không rõ sao? Sao thuộc hạ có thể đỡ người về nổi?
Vì thế Húc Nhất quay đầu nhìn Vu Thành Kha, đến khi Vu Thành Kha phát hiện ra gì đó quay đầu nhìn lại Húc Nhất, không ngờ Vương gia đi dạo thanh lâu lại còn dắt theo thị vệ, xem ra mục đích ban đầu đã không đạt được, một khi đã vậy… Gã ta chuyển tầm mắt sang Tạ Ngạn Phỉ, nghiêng đầu, cũng ngủ.
Húc Nhất: “…”
Cuối cùng Húc Nhất hết cách rồi, đành tìm mấy đại hán trong Xuân Phong Lâu, đưa Tạ Ngạn Phỉ lên xe ngựa rời đi, trong sương phòng hoàn toàn yên ắng.
Mà trong sương phòng cách vách, Bùi Hoằng vẫn luôn rũ mắt hơi cong khóe miệng, đặt trà sâm xuống.
Hai người hầu sau lưng tiến lên: “Chủ tử, có cần phải… với Nhị công tử.” Bọn họ làm một động tác tay.
Bùi Hoằng vuốt ve mép chén, “Còn chưa phải là lúc động vào hắn ta.” Nhưng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Người hầu suy nghĩ một chút, “Vậy phía Ngũ hoàng tử?”
Bùi Hoằng nói: “Tiếp tục phái người bảo vệ.” Dừng một chút, tăng thêm câu, “An nguy của Ngũ hoàng tử không được có bất kỳ bất trắc gì, có tình huống đặc biệt, kịp thời bẩm báo.”
Người hầu hai mắt nhìn nhau một cái, luôn cảm thấy có phải tông chủ quá coi trọng Ngũ hoàng tử hay không? Lúc trước cho người bảo vệ, chỉ nói không chết là được.
Không được có bất kỳ bất trắc gì? Ý là một không thể có một vết thương nào sao?
Nhưng bọn họ không dám lắm miệng hỏi, chỉ có thể đáp tuân lệnh.
Lúc này, một bóng người từ bên ngoài chấn song im hơi lặng tiếng đi vào, quỳ một chân xuống đất: “Chủ tử.”
Bùi Hoằng co tay lại, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Tra như thế nào rồi? Có gì không thích hợp không?”
Ảnh vệ lắc đầu: “Lai lịch các cô nương từ bên ngoài vào Xuân Phong Lâu tạm thời không có vấn đề gì.”
Bùi Hoằng “ừ” một tiếng: “Ta cần phải biết bí mật các nàng giấu giếm có vấn đề gì hay không.”
Trên trán ảnh vệ có mồ hôi lạnh nhỏ xuống: “Số lượng người hơi nhiều… Có không ít người nguyên quán không ở kinh thành, cần chút thời gian.”
Bùi Hoằng: “Bao lâu?”
Ảnh vệ: “Ba ngày.”
Bùi Hoằng ừ một tiếng, đứng lên, người hầu sau lưng phủ áo khoác cho hắn, “Vậy thì cho ngươi ba ngày, nếu không có vấn đề, tiếp tục điều tra người trong nhà, đến tận khi tìm ra người mua ẩn nấp mới thôi.”
Ảnh vệ: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Hai người hầu đi theo sau lưng Bùi Hoằng hai mắt nhìn nhau một cái, không phải chủ tử tự mình đi tra sao? Thế mà chủ tử còn cứng miệng nói đích thân đi chuyến này không phải vì Ngũ hoàng tử? Chẳng lẽ trên người Ngũ hoàng tử có bí mật mà chủ tử muốn tìm kiếm?
Hai người không nghĩ ra, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Mà bên kia, Tạ Ngạn Phỉ chờ xe ngựa chuyển động một cái liền mở mắt ra, y xoay mình ngồi dậy, nghĩ lại tình cảnh gặp Vu Dung Lang lần trước.
Lần này thái độ Vu Dung Lang đối với y khách sáo tao nhã lễ phép như thế, xem ra đã biết thái độ Minh Hiền Đế đối với y, lúc này mới thay đổi vẻ hời hợt lúc trước, thêm mấy phần thân cận, ngược lại y có thể lợi dụng một điểm này, tiếp xúc nhiều cùng Vu Dung Lang một chút, bắt được dấu vết của gã.
Hôm nay Vu Dung Lang vừa vào sương phòng, y liền thấy đối phương vẫn mặc hoa phục đi tham gia thọ yến, trừ cái này ra, so với lúc đi thọ yến, trên chân có thêm nước bùn, dưới cổ áo có nhiều vết đỏ, không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Lúc ấy cách gần, trên người gã có mấy loại phấn hương hỗn tạp cùng mùi thơm của túi thơm trên người gã, loại trừ mùi của tú bà đi cùng gã, còn có hai mùi khá lạ, tạm thời không đề cập tới, có thể xuống tay từ vết đỏ trên cổ gã trước.
Tuyên Bình Hầu phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, Vu Dung Lang không thể nào có thời gian tìm hoan mua vui, cho nên một mùi xa lạ trong đó chỉ có thể là gã vừa đi gặp người kia để lại, nhưng mà Đỗ Hương Ly bị y bắt vào Đại Lý Tự, vị kia không sốt ruột sao?
Tạ Ngạn Phỉ vẫn luôn biết hung thủ phía sau màn mưu tính giết Trịnh thượng thư chính là mẹ đẻ của Đỗ Hương Ly, cũng chính là Ngụy di nương, hậu trạch Tuyên Bình Hầu.
Dĩ nhiên, Ngụy di nương là một người có bí mật, bà ta có hai bí mật.
Thứ nhất, bà ta có qua lại với Vu Dung Lang;
Thứ hai, bà ta không đơn giản chỉ là một mỹ nhân sống trong hậu trạch, thân phận thật sự của bà ta chính là nữ hộ pháp Thiên Hạc phái, phủ Tuyên Bình Hầu bị Thiên Hạc phái biến thành địa điểm liên lạc bởi vì phủ Tuyên Bình Hầu khá đặc biệt, có thể tiếp xúc với hoàng tộc và gia quyến đủ loại quan lại, thuận lợi chấp hành nhiệm vụ.
Lần này mục tiêu hạ thủ của Thiên Hạc Phái chính là Hộ bộ Thượng thư Trịnh Huân, cũng chính là Trịnh thượng thư đã chết.
Nhắc tới, Trịnh thượng thư này chết có chút oan uổng, không phải ông ta có thù oán với Thiên Hạc Phái, mà là vị trí Hộ bộ Thượng thư của ông ta có thù oán với bọn chúng.
Thiên Hạc Phái muốn nhúng tay vào triều đình, Hộ bộ trông coi đất đai hộ tịch còn có các loại thuế thu trong thiên hạ.
Bắt chẹt Hộ Bộ, tương đương nắm giữ mệnh môn của Đại Tạ.
Bọn chúng dùng mười mấy năm để Ngụy di nương nằm vùng đến hậu trạch Tuyên Bình Hầu, đồng thời đào tạo một tâm phúc ở Hộ bộ. Mười mấy năm, đủ để tiêu trừ tất cả vấn đề về thân phận của hai người này, cho dù muốn tra cũng không tra được cái gì.
Trịnh thượng thư vừa chết, một vị tâm phúc khác sẽ lên chức, trở thành Thượng thư mới, như vậy tiếp theo sẽ nắm giữ được hộ tịch, Thiên Hạc Phái muốn đường hoàng an bài người của mình vào sẽ dễ dàng hơn.
Sở dĩ Vu Dung Lang có qua lại cùng Ngụy di nương, không phải là quen biết ở Tuyên Bình Hầu phủ, mà là ở bên ngoài. Vu Dung Lang là một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, nếu gã dám làm hái hoa tặc, đương nhiên có chút bản lĩnh, gã cũng là một trong những hộ pháp của Thiên Hạc Phái.
Hai người thân mật đã mấy năm, lần này Đỗ Hương Ly ghen vì Vu Dung Lang mới thiết kế tuồng vui này, vừa hay gặp đúng thời cơ chín muồi để giết Trịnh thượng thư mà Ngụy di nương đã mưu tính mười mấy năm.
Ngụy di nương không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể không tạm thời giúp nàng ta diệt trừ Diệu Linh, nhưng vì thế đã để lại sơ hở duy nhất.
Chính là không biết nếu một ngày Đỗ Hương Ly biết Vu Dung Lang Vu Nhị công tử mà nàng ta ái mộ có quan hệ với mẹ đẻ Ngụy di nương của nàng ta như vậy, còn thường xuyên gặp lén bên ngoài, nàng ta sẽ có phản ứng gì?
Tạ Ngạn Phỉ không nhịn được mong đợi ngày đó đến.