Cuối cùng Tạ Ngạn Phỉ cũng không đánh Vu Thành Kha, dẫu sao y còn cần Vu Thành Kha giúp y gặp Vu Dung Lang, chỉ có tiếp xúc qua mới có thể tìm được nhược điểm của Vu Dung Lang rồi hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Tạ Ngạn Phỉ mặc bộ đồ đỏ phối xanh như vậy mà ra phủ.

Dĩ nhiên, vì để bách tính qua lại trên đường không phát nôn vì kinh tởm, y còn tốt bụng rửa mặt sạch sẽ.

Thừa dịp trời tối, Tạ Ngạn Phỉ cùng Vu Dung Lang đi Xuân Phong Lâu trước.

Mà cùng lúc Tạ Ngạn Phỉ bước vào Xuân Phong Lâu, hai bóng đen một mực im hơi lặng tiếng đi theo sau y trở về bẩm báo.

Ở một sâu trong rừng trúc hẻo lánh của phủ Trấn Quốc Công, một lầu các lịch sự tao nhã bất ngờ mọc giữa trời, xung quanh là những thanh trúc tươi tốt xanh um che giấu tòa nhà ở chính giữa.

Trong đêm tĩnh mịch, theo cơn gió vụt qua, tiếng xào xạc vang lên, mang lại cảm giác lành lạnh kỳ quái.

Hai thân ảnh qua lại trong rừng trúc, né tránh những cơ quan ẩn giấu trong chỗ tối, bay vụt qua đến Tàng Thư Các nằm trên tầng cao nhất của lầu các.

Nơi đó, Bùi Hoằng cả người cẩm bào huyền y đang rũ mắt ngồi trên tháp mềm, một tay cầm một miếng gỗ, một tay cầm dao, đang khắc lên đó.

Động tác của hắn rất chậm, khắc một chút cần sờ trước một cái, cho dù như vậy, người gỗ trong tay hắn đã thành hình một nửa, nhìn hình dáng là nam nhân, nhưng không có mặt cho nên không biết ngũ quan thế nào.

Hai người vào lầu các, quỳ một gối xuống đất, rũ mắt gật đầu: “Tông chủ.”

Bùi Hoằng không lên tiếng, tiếp tục ung dung thong thả vuốt ve, cho đến khi thứ dưới tay sống động thành hình, cuối cùng vẫn không khắc khuôn mặt, Bùi Hoằng buông tượng gỗ xuống.

Gần như là ngay khi hắn vừa đặt bức tượng gỗ xuống, từ nãy đến giờ trên lầu các chỉ có hai người kia và Bùi Hoằng, đột nhiên xuất hiện thêm một người hầu đầy bí ẩn, cung kính quỳ trên mặt đất dâng một tấm khăn ướt sạch sẽ.

Bùi Hoằng nhận lấy, lúc này mới chậm rãi mở miệng, nhưng là nói với người hầu: “Khai báo chưa?”

Người hầu cận bẩm báo: “Gã thừa nhận 5 năm trước là gã động thủ làm hại Đại công tử, nhưng gã không phải chủ mưu, là có người mua mạng của Đại công tử. Gã chưa từng gặp khách hàng, chỉ biết là một nương tử dáng dấp yểu điệu yêu kiều, đeo mạng che mặt, không thấy rõ khuôn mặt. Nhưng gã nói cả người nương tử này có vị phong trần, gã suy đoán chủ mưu có thể ẩn thân trong thanh lâu.”

Động tác lau chùi tay của Bùi Hoằng ngừng một lát: “Còn có gì khác không?”

Người hầu: “Không còn.”

Bùi Hoằng ừ một tiếng, tiện tay ném khăn lau một cái, vừa vặn đắp lên trên một tượng gỗ vừa điêu khắc, đắp lên cái đầu không có gương mặt kia, theo động tác đứng dậy, Bùi Hoằng mở miệng lần nữa: “Vậy thì xử lý đi.”

Hắn xuống khỏi tháp mềm, mở song cửa ra, gió lạnh nối đuôi vào, hắn vung tay áo lên, khăn tay phủ xuống đầu tượng gỗ bay đi.

Người hầu cũng đi ra ngoài.

Bùi Hoằng đi thẳng đến trước chấn song mới dừng lại, hắn nhìn cánh rừng trúc trước mặt, tựa như có thể nhìn xuyên qua cánh rừng trúc để nhìn thấy sự ồn ào náo nhiệt rực rỡ đèn đuốc của cả phủ Trấn Quốc Công phía xa xa, so với nơi hắn đứng, như là hai thế giới trái ngược nhau.

Hai người quỳ sau lưng hắn vẫn không lên tiếng, giống như là không tồn tại vậy, cho đến khi Bùi Hoằng giơ tay lên một cái, bọn họ mới dám lên tiếng: “Tông chủ, tối nay Ngũ hoàng tử đi Xuân Phong Lâu, chúng ta có cần đi theo bảo vệ không?”

Nơi đặc biệt này, tuy bọn họ tự tin mình đủ sức ẩn nấp không để người khác phát hiện, nhưng mấy nơi thế này, nếu bất cẩn sẽ rất có thể sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy.

Tông chủ chỉ nói đi bảo vệ, chưa nói loại chuyện này cũng… Cho nên bọn họ trở lại hỏi một phen.

Bùi Hoằng híp mắt: “Y đi Xuân Phong Lâu làm gì?”

Hai người hai mắt nhìn nhau một cái: Cái này… Đi thanh lâu nhất định là tìm hoan mua vui rồi, nhưng cũng không thể nói thẳng như vậy được, “Ngũ hoàng tử đi theo Tứ công tử của Vu tướng phủ.”

“Vu Thành Kha?” Trong đầu Bùi Hoằng thoáng qua lời bẩm báo của người hầu trước đó, người kia nói khách hàng có thể là từ thanh lâu đi ra, đã như vậy, trước tiên bắt tay từ nơi này… “Chuẩn bị một chút, ta đi cùng các ngươi đến Xuân Phong Lâu một chuyến.”

Hai người: “???” Bọn họ không nghe lầm chứ?

Tông chủ của bọn họ… muốn đi dạo thanh lâu?!

Hai người choáng váng, nhưng lại không dám lắm mồm, chỉ có thể nhắm mắt đáp ứng.

Mà bên kia, Tạ Ngạn Phỉ vừa bước vào Xuân Phong Lâu, vừa nhướng mắt nhìn lầu các đèn đuốc sáng trưng, mỹ nhân duyên dáng e ấp sau màn lụa, cất giọng vừa quyến rũ vừa mềm mại há miệng ngậm miệng gọi Vương gia, không hề bị khuôn mặt của y ảnh hưởng chút nào.

Tạ Ngạn Phỉ ngược lại không thấy bất ngờ khi các nàng nhận ra y, dẫu sao toàn bộ Hoàng thành, mặc dù có không ít tên béo, nhưng vừa béo vừa xấu xí, lại còn có đặc điểm là xấu nhất thế gian chỉ có Ngũ hoàng tử - Húc Vương đương triều mà thôi.

Tạ Ngạn Phỉ đã xuyên tới ba ngày nay, đây là lần đầu được chào đón nhiệt tình như tắm mình trong gió xuân thế này, làm y thấy hơi lâng lâng, miễn cưỡng đè cảm xúc phấn khởi xuống: Không được, y tới gặp Vu Dung Lang, không phải tới gặp những mỹ nhân nũng nịu này.

Nhưng… thấy những mỹ nhân này, ai còn muốn gặp Vu Dung Lang chứ.

Tạ Ngạn Phỉ chuyển động đôi mắt đen láy nhìn những mỹ nhân kia, trong đôi mắt như có lửa đốt, Vu Thành Kha bên cạnh thấy vậy thì nghi ngờ: “Vương gia? Đi thôi, ta đã đặt sương phòng rồi.”

Tạ Ngạn Phỉ xoay đầu lại cố kiềm chế, đi theo Vu Thành Kha vào sương phòng.

Chờ sau khi đi vào, y nghe thấy những tiếng cười duyên, lòng bỗng chùng xuống, dù thế nào cũng chẳng thể vẹn cả đôi đường, vậy cần gì làm mình uất ức, thế rồi y nhiệt tình đảo mắt nhìn tú bà dắt bọn họ vào: “Bốn người đầu bảng, đưa hết tới đây.”

Dứt lời, đặc biệt lấy một xấp ngân phiếu từ trong lòng ra, đếm bốn tờ đưa cho tú bà.

Tú bà thấy số lượng phía trên, thiếu chút nữa tự mình tới phục vụ: “Được rồi! Vương gia ngài chờ một lát, ta sẽ đi gọi bốn vị cô nương tới! Đêm nay đảm bảo vương gia sẽ hài lòng!”

Tạ Ngạn Phỉ vểnh môi ừ một tiếng, trên mặt bình tĩnh phất tay một cái, trong lòng như có móng vuốt nhỏ cào cào, nghe nói cô nương thanh lâu cổ đại đều là cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, cho dù không thể làm gì nhưng nghe vài khúc nhạc cũng không uổng công đi chuyến này.

“Chờ, chờ một chút…” Vu Thành Kha bị một chiêu này của Tạ Ngạn Phỉ làm cho kinh động, chờ gã lấy lại tinh thần muốn ngăn cản, tú bà đã chạy tóe khói. Gã quay đầu khó tin nhìn Tạ Ngạn Phỉ: “Vương gia? Ngài… Ngài đang làm gì vậy?”

Tại sao lại gọi cô nương?

Tạ Ngạn Phỉ thấp giọng ho khan một tiếng, nghiêm trang lắc lư: “Ngươi không hiểu, ta đây là cố ý. Ngươi nhìn đi, Vu nhị ca đi theo những con em thế gia kia, nhất định phải gọi cô nương đúng không? Những cô nương bình thường thì mấy công tử kia sẽ để ý sao? Chắc chắn là coi thường đúng không? Đến lúc đó bọn họ nhất định phải gọi đầu bảng, nhưng là bốn đầu bảng đều ở trong phòng chúng ta, có phải bọn họ sẽ đi qua đòi người không? Vậy thì chúng ta chẳng cần đi tìm Vu nhị ca, mà Vu nhị ca sẽ tự tìm chúng ta sao? Đây chính là vô tình gặp được nha, còn chắc chắn không bị nghi ngờ nữa.”

Vu Thành Kha: “Thật giống như… có chút đạo lý.” Nhưng sao gã cứ có cảm giác không đúng chỗ nào?

Tạ Ngạn Phỉ dùng vẻ mặt trẻ con dễ dạy tán thưởng vỗ vai gã: “Chứ còn sao.”

Chờ Vu Thành Kha lấy lại tinh thần, rốt cuộc gã đã biết không đúng chỗ nào, “Không đúng, Vương gia, lần này chúng ta không phải đến tìm Vu nhị ca sao… Nếu để cho Vu nhị ca thấy Vương gia cùng những cô nương này có thể làm Nhị ca hiểu lầm Vương gia không?”

“Hiểu lầm? Sẽ không đâu.” Tạ Ngạn Phỉ chân thành nói: “Thành Kha à, vậy là ngươi không hiểu rồi, chẳng phải Vu nhị ca sắp thành hôn rồi sao? Đây có lẽ là lần cuối cùng ta được gặp hắn, ta cũng muốn nhân dịp hắn say rượu để bày tỏ những tâm tư trước kia không nói ra, chắc chắn nói hết sự thật với Vu nhị ca rồi, ngươi thấy có đúng không?”

Vu Thành Kha gật đầu: “Là như vậy không sai, nhưng mà…”

Tạ Ngạn Phỉ: “Nếu đã quyết định như vậy rồi, tất nhiên ta không thể để cho Vu nhị ca phát hiện ra chỗ không đúng, nếu chúng ta đã định là vô tình gặp được khi đi dạo thanh lâu, nhưng lại không tìm cô nương, ngươi cảm thấy có thích hợp không? Ngươi cảm thấy đây là tới đi dạo thanh lâu hay là ôm mục đích khác?”

Vu Thành Kha ôm mục đích khác: “… …” Gã suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như vẫn rất có đạo lý, chủ yếu nhất là gã chột dạ, sợ Vương gia nhận ra cái gì, chỉ có thể nhịn xuống.

Không lâu lắm, bốn cô nương đầu bảng đều đến.

Từ khi bốn vị cô nương đó vừa vào, đôi mắt Tạ Ngạn đã sáng rỡ lên, quả nhiên không uống công y bỏ công bỏ sức làm công tác tư tưởng cho Vu Thành Kha, mỹ nhân quá đẹp.

Tạ Ngạn Phỉ khắc chế cảm xúc mạnh mẽ mênh mông của mình: “Các ngươi tên là gì? Nếu đã đến thì bày hết bản lĩnh của mình ra đi.”

Bốn vị mỹ nhân hai mắt nhìn nhau, bị tú bà đẩy một cái, chia ra hai tốp ngồi hai bên Tạ Ngạn Phỉ cùng Vu Thành Kha.

Tạ Ngạn Phỉ nhìn bốn vị mỹ nhân, cảm thấy không khí bốn phía cũng thật sảng khoái, vẫn là mỹ nhân nhìn hợp mắt nha.

Nhưng những mỹ nhân này ở trong mắt Vu Thành Kha lại cực kì xấu xí.

Tạ Ngạn Phỉ biết tật xấu này của gã, nhìn Vu Thành Kha cố ý muốn né tránh, nói: “Thành Kha à, đừng câu nệ, tối nay Bổn vương bao hết, ngươi cứ việc mở rộng lòng, hai vị mỹ nhân còn không kính Vu công tử một ly?”

Sao hai vị mỹ nhân không nể mặt Vương gia cho được, người khác cảm thấy Ngũ hoàng tử xấu xí, nhưng vị hoàng tử xấu xí đến mức các quý nữ không chịu gả này lại là người các nàng muốn trèo cao cũng không trèo nổi.

Nếu đêm nay có thể được Húc vương xem trọng, có khi còn được chuộc người đưa về.

Trong phủ không có Vương phi, vậy các nàng đã là chủ một phương rồi.

Tạ Ngạn Phỉ được mỹ nhân đút rượu, cảm thấy chờ đợi đám Vu Dung Lang cũng không khó chịu như vậy, không qua chốc lát, Tạ Ngạn Phỉ như cá gặp nước, khiến bốn vị mỹ nhân che miệng cười duyên.

Tạ Ngạn Phỉ cũng biết bốn vị mỹ nhân tên là Cầm Cơ, Tuyết Kỳ, Thư Lam, Vân Họa.

Lấy bốn chữ cầm kỳ thư họa, thứ các nàng am hiểu cũng có trong tên của các nàng.

Ngay lúc Tạ Ngạn Phỉ chơi đến cao hứng, còn Vu Thành Kha cảm thấy một ngày bằng một năm, có ba người đi vào sương phòng bên phải bọn họ, dẫn đầu là nam nhân đeo mặt nạ, thậm chí ngay cả ánh mắt miệng cũng không lộ ra, thân hình cao lớn dị thường, được một cái áo bào rộng che kín, hai người hầu cận đi theo phía sau cũng mặc đồ màu đen.

Tú bà không dám nhiều lời, nhìn cửa sương phòng đóng lại, cũng không dám nói để cho cô nương bồi chuyện. Bà day trán, cảm thấy đêm nay đúng là kỳ quái, đầu tiên là Ngũ hoàng tử chưa từng đến Xuân Phong Lâu bọn họ tới, tiếp theo lại có ba vị kỳ quái đến thanh lâu mà chẳng gọi cô nương.

Kết quả, còn không chờ tú bà buồn rầu, dưới lầu truyền tới tiếng cười của mấy vị công tử, bà thò đầu nhìn một cái, nhất thời mắt sáng rực lên, vội vàng đi xuống chào đón.

Trong sương phòng, Tạ Ngạn Phỉ như cá gặp nước, miệng lại ngọt, bốn cô nương đầu bảng đều bị y chọc cho cười khanh khách, khác hoàn toàn với Vu Thành Kha sầm mặt ngồi bên kia.

Mặc dù Ngũ hoàng tử có dáng dấp xấu xí, nhưng lại là người có thân phận, ra tay lại rộng rãi, phóng khoáng, đủ để cho những cô nương này không thể bỏ qua y.

Tạ Ngạn Phỉ cùng mấy cô nương chơi đùa, nhưng lỗ tai vẫn nghe động tĩnh ở bên ngoài, chờ đến khi nghe thấy giọng nói và tiếng bước chân của đoàn người vang lên, Tạ Ngạn Phỉ biết đã gần đến lúc rồi, y lập tức ôm eo Cầm Cơ, nhéo cằm nàng ta: “Mỹ nhân ơi, không bằng nàng đút cho bổn vương một chén rượu đi?”

“Vương gia đáng ghét, Vương gia muốn đút, thế, nào, đây?” Cầm Cơ kiều mị đánh vai Tạ Ngạn Phỉ, trước kia nghe những công tử đàm luận Ngũ hoàng tử, nhiều nhất chính là xấu xí, không được sủng ái, mập mạp, nhưng hôm nay gặp, lại có chút không giống.

Nhất là lúc Ngũ hoàng tử cố ý nghiêng đầu cười, nhìn chăm chú trêu đùa với nàng ta, trong đôi mắt đen óng in bóng hình nàng ta, nhưng sao nàng ta lại có ảo giác trái tim đang đập nhanh, sao có thể? Sao nàng ta có thể bị… Người như Ngũ hoàng tử quyến rũ chứ?

Một bên Vu Thành Kha nhìn một màn này, cứ thế bóp nát cái ly, thanh âm truyền đi, Tạ Ngạn Phỉ biết còn hỏi: “Ôi, ngươi sao thế?”

Vu Thành Kha miễn cưỡng cười một tiếng: “Không sao, có phải Vương gia… Đã quên mục đích chúng ta đến lần này rồi hay không?” Gã hạ thấp giọng, cắn răng nghiến lợi.

Còn Tạ Ngạn Phỉ chỉ mỉm cười, cùng lúc đó cửa phòng bị người ngoài đá văng, theo sát là một giọng nói kiêu ngạo bất mãn: “Để cho bổn công tử nhìn một chút rốt cuộc là tên nào có bản lĩnh cướp mất cô nương mà bổn công tử coi trọng như vậy?!”

Theo cánh cửa hai bên va vào tường rồi bắn ngược trở về, tình cảnh bên trong cũng lộ ra.

Công tử cầm đầu và một đám công tử phía sau vừa thấy người ngồi trong là ai đều trợn tròn mắt: “???”

Là bọn họ ra cửa không rửa mắt hay là trong kinh thật sự có người giống Ngũ hoàng tử như đúc? Nếu không, Ngũ hoàng tử hèn yếu vô năng xấu xí kia lại tới uống hoa tửu?!

Không chỉ uống, còn ôm ôm ấp ấp?

Còn một lần gọi cả bốn cô nương đầu bảng đi bồi rượu?

Mọi người ngơ ngác đứng ở đó quên mất phản ứng, thiếu niên cầm đầu dụi mắt một cái: “Này, các ngươi véo ta một cái xem, bên trong thật sự là Ngũ hoàng tử cùng Vu lão tứ sao?”

Những người còn lại đều chuyển hướng sang Vu Dung Lang, là người duy nhất tương đối quen thuộc với hai vị này.

Vu Dung Lang cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn gật đầu: “Bên trong đúng là Húc vương cùng Tứ đệ.”

Mọi người hít hà một hơi, nhớ đến lời dặn dò của cha già nhà mình, trong lòng thầm tính toán, cũng không dám ngang ngược gào to như ngày xưa nữa.

Thiếu niên cầm đầu không chú ý tới sự khác biệt của đám người này, hắn ta từ từ lấy lại tinh thần, nghĩ Ngũ hoàng tử cũng chỉ là một người không được sủng ái, cũng không có gì cả, hắn ta dứt khoát cười ha ha ha một tiếng: “Hóa ra là Húc vương, đây không phải là đúng dịp sao, tới tới tới, cùng nhau cùng nhau, tú bà, chúng ta quen nhau, tìm thêm mấy cô nương nữa đến đây! Các ngươi cũng đi vào thôi, khách khí cái gì?”

Dứt lời thì trực tiếp nghênh ngang tiến vào.

Mọi người sau lưng hai mắt nhìn nhau, suy nghĩ một chút rồi cũng đi vào theo.

Mặc dù cha bọn họ dặn dò sau này không thể đối nghịch với Ngũ hoàng tử, nhưng dù sao lấy thói quen xem thường vị Hoàng tử này lúc trước, có kẻ đi đầu, rất nhanh bọn họ cũng nhiệt tình theo.

Bốn vị đầu bảng quần là áo lụa cũng đứng lên, lui đến một bên, không dám lên tiếng.

Trong này không có ai là các nàng đắc tội nổi.

Tạ Ngạn Phỉ cười như không cười nhìn thiếu niên làm như quen biết này, từ trí nhớ của nguyên thân đoán ra thân phận hắn ta.

Bùi Trạch, Tứ công tử Trấn Quốc Công phủ, nhắc tới, đây lại là đệ đệ của Bùi thế tử Bùi Hoằng.

Mẹ đẻ Bùi thế tử mất sớm, Trấn Quốc Công tục huyền cưới Vũ thị – đích nữ của Vũ An Hầu phủ làm kế thất, tên Bùi Trạch này chính là Vũ thị sinh ra, năm nay mười sáu tuổi, nhưng lại là ngũ độc câu toàn(*).

(*) Có câu là “Tam quan bất chính, ngũ độc câu toàn.” Ngũ độc câu toàn gồm có 5 tật : Uống rượu, đánh nhau, hút thuốc, bài bạc và háo sắc.

Tạ Ngạn Phỉ không lên tiếng, giống như là xem cuộc vui, chờ đám người ngồi xuống, y nhìn về phía Vu Dung Lang cách đó không xa, vỗ vị trí bên người một cái: “Vu nhị ca, tới đây ngồi.”

Vu Dung Lang vẫn luôn đứng phía sau, giờ phút này Tạ Ngạn Phỉ vừa lên tiếng, còn nhìn về phía gã, gã chỉ có thể nhắm mắt đi tới.

Vu Dung Lang không thích vị Ngũ hoàng tử này chút nào, đừng tưởng rằng gã không nhìn ra mỗi lần gặp mặt, y đều nhìn chằm chằm gã, nghĩ tới người như vậy lại có ý tưởng khác với gã, gã liền chán ghét muốn nôn, nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng gã, nghe được Tạ Ngạn Phỉ gọi, gã lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Vương gia.”

Giọng nói được cố tình hạ thấp xuống, trầm thấp thuần hậu, để cho người nghe không tự chủ nhìn thêm mấy lần.

Tạ Ngạn Phỉ mở miệng, mọi người cũng đều nhìn sang, rối rít tránh ra, để cho Vu Dung Lang phía sau cùng đi lên, mà theo bước chân Vu Dung Lang, Tạ Ngạn Phỉ không chút kiêng kỵ nhìn theo, ánh mắt tinh tường quét qua mỗi nơi gã đi, không buông tha bất kỳ một nơi nào, chờ khi thu hết tất cả vào trong mắt, Vu Dung Lang đã ngồi xuống cạnh y.

Y ngửi một cái, lúc Vu Dung Lang đến gần thì ghi nhớ hết mùi vị còn sót lại trên người gã.

Tạ Ngạn Phỉ xuất thân từ trung y thế gia, từ nhỏ y đã bị buộc ngửi các loại thuốc để phân biệt, cho nên rất bén nhạy với mùi vị, cũng có thể phân biệt ra được mùi vị khác nhau, cho dù các mùi hương trộn lẫn vào nhau nhưng y chỉ cần ngửi một cái sẽ có thể phân biệt rõ thành phần có trong đó.

Chờ Vu Dung Lang ngồi xuống, Bùi Trạch ngồi bên cạnh đã bất mãn, rõ ràng hắn ta mới là vai chính, Ngũ hoàng tử xấu xí đã đành, lại còn làm người khác chán ghét, sao lại để bụng tới Vu lão nhị như vậy?

Nhưng rất nhanh đã có một đám cô nương đi vào, cộng thêm bốn cô nương đầu bảng, nhất thời toàn bộ sương phòng náo nhiệt hẳn lên.

Người đẹp rượu thơm, không bao lâu sau đám công tử quần là áo lượt đã uống đến say khướt, miệng không giữ được, bắt đầu nói năng không kiêng dè, nhất là Bùi Trạch, rất thích khoe khoang mẫu thân cho hắn ta bao nhiêu là đồ tốt, hôm nào dẫn bọn họ đi xem, không biết ai nhắc một câu đến Bùi thế tử, nhất thời bầu không khí lạnh hẳn đi.

Bùi Trạch dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào người vừa lên tiếng, ánh mắt bởi vì uống rượu có chút đỏ, âm trầm nhìn chằm chằm người kia: “Ở trước mặt lão tử không thể nói đến người kia ngươi không biết sao? Chỉ là một tên mù thế mà độc chiếm vị trí thế tử không buông, ta đã muốn giết chết hắn từ sớm! Hắn là cái thá gì!”

Hắn ta thốt ra lời này, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, có người không nhịn được hít hà một hơi, những người có quan hệ tốt với Bùi Trạch đẩy nhẹ hắn ta nhắc nhở, mấy lời này có thể nói bậy được sao?

Cho dù ba năm trước Bùi thế tử bị mù, nhưng rốt cuộc vẫn là đại ca hắn ta, là Thế tử gia được Hoàng thượng thân phong, nếu bị người cố ý nghe được…

Đương nhiên liên lụy đến cả bọn họ.

Cùng lúc đó, bên phải của sương phòng huyên náo này lại hoàn toàn yên tĩnh, lư hương lượn lờ bốc khói, trà xanh, đàn tiêu vĩ, nam nhân cả người đồ đen tĩnh tọa, tạo thành một loại không khí yên lặng tựa như ngăn cách với trần thế, đặc biệt là ồn ào náo nhiệt trong căn phòng kế bên chẳng hề ảnh hưởng bên đây.

Hai người hầu phía sau nam tử cau mày nghe lời của Bùi Trạch cách vách, nhìn chủ tử mặt không cảm xúc uống trà, chủ tử không lên tiếng nên bọn họ chỉ có thể làm như không nghe thấy.

Huống chi, lần này bọn họ tới là vì Ngũ hoàng tử, cũng không thể đường đột ra tay, nhưng ở trong tối gây khó dễ cho Tứ công tử cũng không phải là không thể.

Trong sương phòng, vốn Tạ Ngạn Phỉ không để ý đến mấy công tử này, mục đích lần này của y là Vu Dung Lang, y muốn nương cơ hội để bắt chuyện tìm hiểu những gì y muốn biết, kết quả lại nghe được câu nói này.

Tạ Ngạn Phỉ nhất thời trầm mặt xuống, y không yêu thích thứ gì khác, chỉ là ân oán rõ ràng, vừa thù dai lại nhớ ân.

Mặc dù sau này Bùi thế tử là nhân vật phản diện, nhưng ít nhất bây giờ không phải, nhất là hôm nay Bùi thế tử vừa giúp y giữ được “thằng nhỏ”, đây là ân tình cỡ nào chứ?

Giờ Bùi thế tử bị một tên chó má làm nhục, sao y có thể nhịn được?

Vì vậy, Tạ Ngạn Phỉ nhìn Bùi Trạch không vừa mắt, dồn khí đan điền, giơ chân lên, trực tiếp đạp về phía hắn ta.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play