Tách trà không nóng lắm, tay chỉ đỏ lết chút ít nhưng tôi cảm thấy rất không hài lòng. Tôi điềm tĩnh đi về phía đối diện với Tích Linh, biết mình vừa gây ra chuyện nhưng ả ta dù hốt hoảng vẫn ngoan cố ưỡn ngực lấy thế. Tôi chỉ cười mỉm, thổi nhẹ bàn tay bỏng của mình, đoạn hỏi:
"Cô là Tiêu Tích Linh?"
"Biết rõ thì đừng hỏi. Ả hồ ly này còn muốn gì? Giả điên chắc?"
Khoé miệng tôi cong lên. Một kẻ vừa bồng bột vừa ngu ngốc đến vậy nếu xuất hiện trong phim cung đấu sống được qua ba tập đầu cũng coi như biên kịch đã châm trước. Ở nơi hậu cung của Long Đĩnh, đừng nói đến cung nhân, dù cho là hoàng hậu tôi cũng chưa từng thấy một ai dám phách lối, xông vào điện Tử Hoa. Từ thiên triều về và giả như ả ta có chống lưng thì sao chứ? Nếu được sủng ái thì có lẽ đã chẳng làm cung nhân rồi.
May cho Tích Linh kia là đường xa mà tôi vừa ốm dậy nên chẳng muốn đôi co nhiều nên đành nhượng bộ, phẩy tay ý bảo đám Thân quân lôi cổ ả ta ra khỏi điện. Ấy vậy mà tôi tưởng như Tích Linh phải chịu nỗi nhục gì to lớn lắm, ả ta giãy đành đạch nhất quyết không để ai đụng vào, miệng chửi tôi xối xả:
"Kiều Thanh Đình, ngươi không xứng. Mau cút khỏi điện Tử Hoa cho ta! Đồ hồ ly!"
Tôi vốn là người hiền lành nhưng đôi lúc tính tình có hơi cổ quái. Người khác càng tức giận tôi lại càng thích trêu đùa. Dạ bên cạnh đỡ tôi đứng dậy, tay tôi cầm cái quạt lông ngỗng trắng, vừa đi lại gần ả họ Tiêu vừa uốn éo phe phẩy:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play