Cận Ngật Miên nhìn Lâm Dược, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc: “Lâm Dược, anh thích em. Đây là lần đầu tiên anh thích một người, cho nên không biết phải diễn tả bao nhiêu cho đủ. Từ trước đến giờ, anh ghét nhất là có người nói dối anh. Ấy vậy mà ngay lần đầu gặp nhau, dù biết rõ lời em nói chẳng có lấy một câu là thật lòng, anh vẫn chẳng hề cảm thấy chán ghét, chỉ thấy tò mò. Lúc đó cứ nghĩ có lẽ là vì em trông ngoan quá, làm anh không thể ghét nổi, mãi sau này anh mới nhận ra không phải vậy, anh chỉ đơn giản là thích em mà thôi.”
Cận Ngật Miên khẽ chạm vào vết thương trên mặt Lâm Dược, nói với vẻ hối lỗi: “Xin lỗi. Đáng lẽ anh nên chuẩn bị hoa trước khi nói ra điều này. Đợi đến sáng, anh sẽ bù cho em sau, được chứ?”
Lâm Dược nghe những lời này, lòng chợt thấy ấm áp. Nhiều năm như vậy, cậu đã sắp quên mất cái cảm giác được người khác đặt ở trong lòng là như thế nào rồi. Từ lúc bảy tuổi đến Trì gia, cậu cho rằng mình đã chẳng còn quan tâm người khác có thích cậu hay không nữa, bởi vì bản thân từ “Thích” chính là một từ cực kỳ trống rỗng, không nhìn thấy, cũng chẳng chạm được. Vậy mà giờ phút này Cận Ngật Miên lại dùng dăm ba câu mà lấp đầy mấy chữ trống rỗng ấy.
Nghe anh nghiêm túc thổ lộ, cậu chỉ gật đầu, không đáp lại bất cứ thứ gì.
Trước khi về nhà, Cận Ngật Miên dẫn Lâm Dược đến phòng khám gần đó để băng bó vết thương, tiện thể mua bữa sáng.
“Em ăn trước đi,” Cận Ngật Miên nói. “Anh đi tắm đã.”
Lâm Dược ngồi bên bàn, vừa chậm rì rì nhai chiếc bánh bao thịt, vừa để ý thời gian trong điện thoại. Đợi qua khoảng mười phút, cậu xoa xoa tay, nhắn tin cho dì Tần, bảo hôm nay không cần đến dọn dẹp, rồi tắt máy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT