“Quan gia, quốc gia không thể một ngày vô hậu. Tông Chính Tự đã khổ tâm tuyển chọn những người vừa có dung mạo vừa có đức hạnh…”
Tông Chính Tự khanh sụt sùi quỳ trong ngự thư phòng, bắt đầu lần dâng sớ thứ mười bảy của mình. Hôm qua, ông ta thức suốt đêm đến mức đèn dầu cạn sạch, cuối cùng cũng viết xong một bản tấu chương dài vạn chữ với lý lẽ xác đáng, chỉ đợi hôm nay trình lên cho quan gia xem.
Đáng chết thật! Triệu Khâm ông ta năm xưa quả thực không nên bị đám tông thân xúi giục mà nhận lấy cái củ khoai nóng bỏng tay là chức Tông Chính Tự này.
Tông Chính Tự – như tên gọi của nó – chính là cơ quan chuyên quản lý việc dòng dõi hoàng tộc họ Triệu có chính thống hay không…
Triệu Khâm cẩn trọng đưa tay gãi gãi những sợi tóc ít ỏi còn sót lại trên đầu mình. Trước khi vào cung hôm nay, phu nhân đã phải mất nửa canh giờ, gần như từng sợi một mà chải chuốt, mới có thể dùng vài lọn tóc đó bao phủ hết đầu ông, không để lộra làn da trắng toát.
Triệu Khâm chỉ cảm thấy chua xót, không dám cử động chút nào.
Ông ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy dung nhan độc nhất vô nhị của tân hoàng Đại Ung – Trương Xuân Đình, những lời đã chuẩn bị kỹ càng, tức khắc nghẹn lại trong cổ họng! Khốn thật, còn nói gì đến dung mạo và đức hạnh, chẳng cần biết có đức hay không, trong triều Đại Ung này, ai đứng trước mặt Trương Xuân Đình cũng không dám hé nửa chữ về “nhan sắc”, “dung mạo”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT