Ngô Giang không chậm trễ, lập tức mở cửa xe ngựa, duỗi tay quấn đầy băng trắng ra, khom lưng làm ra vẻ định đỡ Cố Thậm Vi cùng Hàn Thời Yến.
Dáng điệu ấy chẳng khác nào bọn tiểu thái giám trong cung trước ngạo sau cúi.
Khóe miệng Cố Thậm Vi giật nhẹ, nàng khẽ nhún người nhảy thẳng vào trong xe ngựa.
Tuy không được nàng nắm tay, nhưng Ngô Giang vẫn mặt dày chui vào theo, “Nếu hai người đến cửa thành bắt hung thủ, thì cũng sẽ đi ngang qua gần nha môn Khai Phong phủ, đến ngã rẽ ấy thì thả ta xuống là được rồi.”
Hắn vừa nói vừa cười hề hề, xoa xoa hai tay: “Nếu các ngươi thực sự bắt được hung thủ, chỉ e cữu phụ ta phải dựng tượng dát vàng trong nhà mà ngày ngày cúng bái.”
“Cố thân sự, Thời Yến huynh, hai người nói cho ta nghe đi, vì sao lại là tên đó? Nếu cữu phụ ta hỏi đến, mà ta lại không biết gì, chẳng phải quá mất mặt sao? Trước đây chỉ có một mình ta, mất mặt thì thôi, giờ có cả Hồng Anh…”
Ngô Giang nói đến đây, có chút ngượng ngùng rụt cằm lại, bộ dạng ấy không ngờ lại có vài phần… thẹn thùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play