“Này! Tiểu tử, ngươi còn sống chứ?”
Tiểu Trương Xuân Đình khẽ run run hàng mi, khó nhọc mở mắt ra. Ánh nhìn mơ hồ, chỉ thấy người kia như hòa làm một với cây quế đỏ rực trên đầu, toát ra thứ ánh sáng dịu dàng, lấp lánh, tựa như hoa quế, lại như sao trời mùa xuân thuở hắn còn bị giam trong tiểu viện.
Tiểu Xuân Đình cố gắng mở to mắt hơn, ánh nhìn dần rõ nét — đó là một khuôn mặt ngập tràn tự do và khí khái, như chim sơn ca giữa trời, lại như đại bàng giương cánh giữa mây xanh.
Thần thái như vậy, dù hắn có luyện soi mình trong gương đồng cả đời, e rằng cũng chẳng bao giờ học được.
“Khụ khụ…” Tiểu Xuân Đình ho mấy tiếng, toàn thân đau đớn như bị lửa thiêu đốt, mỗi cơn ho như xé tan thân thể vốn đã rã rời của hắn.
“Ta tên là Cố Hữu Niên. Phụ thân ngươi đâu? Sao lại một mình nơi này?” Người kia hỏi, tai khẽ động, có tiếng vó ngựa cùng tiếng quát tháo xa dần lại gần, “Có người truy sát ngươi à?”
Tiểu Xuân Đình chớp mắt thật mạnh, còn chưa kịp đáp, đã cảm thấy trời đất quay cuồng, thì ra Cố Hữu Niên đã trực tiếp bế hắn lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT