Phó lão đại nhân tuy chẳng quản việc, nhưng lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, khi mặt lạnh xuống cũng có mấy phần uy nghi.
Hàn Thời Yến lại lần nữa cười lạnh, hoàn toàn không bị khí thế kia áp đảo: “Phó đại nhân vẫn nên giữ lại mấy phần huyết khí cuối cùng của mình mà đem dùng nơi đất Bắc triều thì hơn! Ngài cứ hồ đồ thế này, chẳng phải là vì bất bình thay cho Thái tử bị phế hay sao?”
“Nếu dưới trướng hắn toàn là một lũ mềm yếu hèn nhát, cam tâm dâng cả Đại Ung cho người khác, thì ta phải nói… hắn chết rồi vẫn hơn!”
Đồng tử Phó lão đại nhân co rút mạnh, cả người lộ rõ cơn phẫn nộ!
Ông ta run rẩy chỉ tay về phía Hàn Thời Yến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tử, ngươi dám? Thân là ngự sử, ngươi không phò chính thống! Là huynh đệ hắn, ngươi lại chẳng cứu lấy huyết mạch thân nhân! Hoàng thất vô tình, như nước phân chia, lão phu không dám oán.”
“Nhưng ngươi sao có thể thốt ra những lời lạnh lẽo như ‘chết rồi vẫn hơn’?”
Cố Thậm Vi nhìn Phó lão đại nhân, thấy tay ông ta run không ngừng, không khỏi lắc đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT