Chu Xảo Tú trả tiền rất nhanh, rồi dùng túi nilon trong suốt để xách hai bức tượng thạch cao từ quầy hàng lên.
Triệu Hướng Vãn ôm Bảo Bảo, cố gắng ngăn cản nhưng không được. Cô mím môi, nghiêm túc nói với Chu Xảo Tú: “Nếu cô còn mua đồ cho em nữa, em sẽ quay lại trường ngay bây giờ.”
Chu Xảo Tú cười và gật đầu: “Được rồi, được rồi, chỉ mua một cái thôi. Coi như là quà sinh nhật của em.”
Chủ quán nhìn các cô tương tác với nhau, rồi nói với giọng ngưỡng mộ: “Chị ơi, con gái chị ngoan thật đấy, còn biết giúp chị chăm sóc em bé nữa.”
Chu Xảo Tú vừa nghe lời khen, liền cười rạng rỡ, thậm chí còn giơ tay trái ra để ôm lấy vai Triệu Hướng Vãn: “Cũng phải thôi, con bé vừa học giỏi lại vừa ngoan ngoãn.”
Triệu Hướng Vãn bị Chu Xảo Tú ôm chặt, không kịp tránh. Cảm giác hơi thở ấm áp phả qua bên tai khiến lưng cô tức khắc trở nên cứng đờ.
Cảm nhận được sự kháng cự trong cơ thể của Triệu Hướng Vãn, Chu Xảo Tú càng thêm đau lòng. Bà buông tay và nhẹ nhàng nói: “Thật sự hy vọng em là con gái của cô, Triệu Hướng Vãn à.”
【Nếu mình kết hôn và sinh con sớm, chắc nó cũng đã lớn cỡ như Triệu Hướng Vãn. Đáng tiếc là mình không có được cái may mắn đó.】
Nghe được những lời buồn bã trong lòng Chu Xảo Tú, Triệu Hướng Vãn khẽ nói: “Cô là giảng viên của em, cũng giống như mẹ vậy.”
Những tiếc nuối trước đây của Chu Xảo Tú dường như được xoa dịu phần nào bởi câu nói này. Bà mỉm cười, gật đầu và không nói thêm gì nữa.
Triệu Hướng Vãn giữ khoảng cách an toàn với Chu Xảo Tú, cùng đi theo dòng người một cách chậm rãi. Cô hoàn toàn không nhận ra rằng từ xa, có một ánh mắt cháy bỏng đang chăm chú nhìn cô, như muốn đốt cháy lưng cô bằng cơn giận dữ âm thầm.
Chủ nhân của ánh mắt ấy là một thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
Thiếu nữ có mái tóc buộc cao đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan và đôi mắt to tròn. Dáng người cô ta tuy không cao nhưng lại rất biết cách trang điểm. Cô ta mặc một chiếc áo dệt kim màu vàng nhạt, kết hợp với váy caro màu nâu nhạt và đôi tất trắng viền hoa. Đôi giày da màu nâu cùng chiếc túi nhỏ bằng mây đeo chéo càng tôn thêm vẻ thời thượng, hoạt bát. Cô ta trông vừa duyên dáng vừa đáng yêu, với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Thiếu nữ được ba cô bạn cùng tuổi vây quanh, cùng nhau dạo chợ đêm. Khi đang đi giữa dòng người đông đúc, cô ta bất chợt nhìn thấy bóng dáng cao gầy, mảnh khảnh của Triệu Hướng Vãn. Toàn thân cô ta bỗng ngây ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Triệu Hướng Vãn mà không nói lời nào suốt một lúc lâu.
Một trong ba cô bạn quay sang, vẫy vẫy tay trước mặt cô ta và hỏi: “Triệu Thần Dương, cậu đang nhìn gì vậy?”
Triệu Thần Dương giật mình trở lại thực tại, nhưng trong lòng như có cả ngàn con ngựa hoang đang lao nhanh qua. Cô ta thầm nghĩ: Triệu Hướng Vãn! Sao nó lại ở Tinh Thị? Trước khi đi, mình đã dặn cha mẹ phải giữ nó lại ở nông thôn, không được đi đâu, vì không thể để nó có cơ hội nào được cả!