Chu Xảo Tú đề nghị: “Hướng Vãn, em đi cùng cô và Bảo Bảo đến trung tâm thương mại Hữu Nghị dạo một chút nhé? Hiếm khi hôm nay là cuối tuần, sau khi ăn cơm và bánh kem xong cô cũng no căng, vừa hay đi dạo để tiêu hóa.”
Triệu Hướng Vãn lắc đầu từ chối: “Em không đi dạo trung tâm thương mại, em muốn về ký túc xá để đọc sách.”
Chu Xảo Tú nhìn nàng với ánh mắt trách móc: “Bảo Bảo luyến tiếc em đi mà? Em chơi cùng Bảo Bảo một chút đi.”
Bảo Bảo kéo góc áo của Triệu Hướng Vãn, làm nũng: “Chị ơi, đừng đi mà.”
Cùng lúc đó, trong đầu Triệu Hướng Vãn vang lên giọng nói mềm mại, đồng thanh.
【Chị ơi, đừng đi.】
Đôi mắt trong veo của Bảo Bảo và những lời nói ngây thơ, chân thật từ trái tim khiến Triệu Hướng Vãn mềm lòng. Mặc dù cô thường bài xích việc tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng đối với một đứa trẻ ngây thơ như Bảo Bảo thì lại là ngoại lệ. Cô khom lưng bế Bảo Bảo lên, dịu dàng nói: “Được rồi, chị không đi đâu.”
Bóng đêm hơi lạnh, không khí thoang thoảng mùi hương của hoa quế.
Triệu Hướng Vãn đi theo sau Chu Xảo Tú ra khỏi cổng trường. Trường Đại học Công An nằm ở phía nam thành phố Tinh Thị, và từ đó đến trung tâm thương mại Hữu Nghị chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ.
Hữu Nghị Thương Trường là một trung tâm thương mại mới khai trương vào thập niên 80, là nơi sầm uất nhất ở phía nam thành phố. Khoảng 7 giờ tối, đây là thời điểm đông đúc nhất, với dòng người tấp nập. Trên đường đi, có không ít quán nhỏ ven đường, bán đủ thứ từ cánh gà nướng, tất vớ, quần áo đến các món đồ chơi.
Bảo Bảo đột nhiên bị một quầy hàng nhỏ phía trước thu hút, giơ tay chỉ về hướng đó và kêu lên: “Oa oa, oa oa!”
Trên một tấm bạt nhựa, mười mấy bức tượng thạch cao được bày ra, có hình con lợn, con thỏ, mèo con, và cả những con búp bê Tây Dương tóc vàng mắt xanh. Màu sắc tươi sáng, hình dáng đáng yêu của những bức tượng này thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả Triệu Hướng Vãn cũng lần đầu tiên nhìn thấy những món đồ đẹp và thú vị như vậy, nên cô dừng bước nhìn thêm một chút.
Dưới ánh sáng rực rỡ từ chiếc đèn bàn nhỏ, những bức tượng thạch cao trở nên nổi bật hơn. Chủ quán cười mời gọi khách hàng: “Đi ngang qua đừng bỏ lỡ nhé! Những bức tượng thạch cao do sinh viên trường mỹ thuật thiết kế, mỗi cái chỉ hai đồng thôi, vừa đẹp lại vừa rẻ!”
"Hai đồng một cái mà vẫn gọi là rẻ sao?" Triệu Hướng Vãn sửng sốt, trường học mỗi tháng chỉ phát 32 đồng tiền phiếu ăn, hai đồng đủ để cô ăn trong hai, ba ngày.
Chu Xảo Tú nhìn Triệu Hướng Vãn và bật cười, rồi khom lưng chọn hai bức tượng: “Hướng Vãn thuộc tuổi Sửu, Bảo Bảo thuộc tuổi Mão, cô sẽ mua một con trâu nhỏ và một con thỏ.”
*ở VN là mão là mèo nhưng bên TQ là thỏ