Triệu Hướng Vãn dáng người mảnh khảnh đứng thẳng giữa gió lạnh, như một cây thông non vươn mình, thân cây dù nhỏ bé nhưng vẫn hiên ngang tiến về phía trước, cành lá duỗi rộng, không sợ rét mướt mùa đông.
Triệu Thanh Vân bất giác thấy xúc động. Ông thừa nhận, lúc trước bỏ rơi Triệu Hướng Vãn là vì cô chỉ như gánh nặng, đưa cô trở lại chỉ vì cảm thấy có lợi ích, tất cả đều chỉ là toan tính ích kỷ, không phải tình yêu thực sự. Trái ngược với tình cảm chân thành từ những người dân chất phác, ông nhận ra mình đã dành quá ít cho con gái.
Triệu Thanh Vân thở dài một hơi, khẽ đưa tay định vỗ nhẹ vào vai cô như một lời an ủi, nhưng vừa mới đưa tay ra, Triệu Hướng Vãn đã lùi lại một bước, giơ hai tay, tránh xa khỏi ông.
Nhìn cô con gái đứng lánh xa, trong lòng Triệu Thanh Vân dâng lên một nỗi ân hận. Ông dịu giọng nói: “Hướng Vãn, con đã phải chịu nhiều khổ cực. Nếu cha biết con đã trải qua bao nhiêu khó khăn ở nông thôn, cha nhất định sẽ an ủi, bù đắp cho con thật tốt.”
Triệu Hướng Vãn không hề có chút cảm động nào, chỉ khẽ nhún vai như muốn gạt bỏ mọi cảm xúc.
Thái độ xa cách, dè dặt của cô con gái ruột khiến Triệu Thanh Vân cảm thấy thất bại nặng nề. Tại sao, dù đã bày tỏ thái độ rõ ràng, đã đưa Triệu Thần Dương trở lại nông thôn, và giải thích mọi sự thật, Hướng Vãn vẫn không hài lòng?
Cô con gái này của ông thật sự quá sắc sảo, không chấp nhận dù chỉ một chút dối trá, điều này khiến ông vừa yêu vừa bực bội, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT