Hoàng đế nhíu mày, chén trà bị hất đổ chẳng phải điềm lành gì. Ngài không hiểu Yến Thừa Khải bị sao nữa, bình thường múa kiếm bắn cung đâu đến nỗi cầm không vững chén trà.
Ngài định lên tiếng thì Sở Minh ở bên cạnh đã cướp lời: “Vỡ vỡ (năm năm) bình an!”
Hoàng đế đành nuốt cơn giận xuống.
Nói không phải bênh vực thì không ai bênh vực lộ liễu đến thế đâu.
Trên đường Sở Minh và Yến Thừa Khải quay về Đông cung, bầu không khí càng thêm ngượng ngập.
Sở Minh không nói một lời, chỉ ngồi một bên, tay khẽ vuốt ve bụng bầu nhô lên. Còn Yến Thừa Khải chìm trong sự thất thố vừa rồi, không biết nên nói gì.
Hắn buồn bực đập đầu vào thành kiệu, như muốn hất tung nụ cười khuynh thành kia ra khỏi đầu.
Rõ ràng, cách này chẳng có tác dụng gì, ngoài việc khiến đầu hắn đau nhức.
Trên đường về, cả hai đều mang tâm sự riêng, đến khi vào Đông cung, lại cùng bước vào tân phòng đêm qua.
Đồ đạc trong phòng vẫn đỏ rực, trên cửa sổ, cửa ra vào vẫn dán chữ Hỉ chưa gỡ xuống, nến đỏ đêm qua còn sót lại một nửa, dòng lệ nến chảy dọc theo thân nến, nhỏ giọt trên bàn, giờ đã khô cứng.
Thật mỉa mai.
Rõ ràng đêm qua chẳng có chút không khí động phòng hoa chúc nào, nơi này lạnh lẽo như hầm băng, vậy mà lại đỏ rực như thế.
Sở Minh âm thầm thở dài, đáy mắt xẹt qua tia u ám.
Đây quả thực là một cuộc hôn nhân thất bại.
Yến Thừa Khải không phải lương nhân của y.
Sở Minh đi đến bàn tròn bên cạnh, ngồi xuống ghế, đặt lò sưởi lên bàn, tự rót cho mình chén trà, thản nhiên nói: “Điện hạ, ta biết người cũng không dễ chịu gì, hà tất phải tự làm khổ mình?”
Yến Thừa Khải vẫn chưa hoàn hồn, thấy Sở Minh chủ động nói chuyện, nhất thời chưa nghe rõ: “Hửm?”
Sở Minh nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Điện hạ, chúng ta phân phòng ngủ đi?”
Yến Thừa Khải nghe vậy thiếu chút nữa thốt lên “Không được”, nhưng hắn chợt nghĩ, tại sao lại không đồng ý… rõ ràng bản thân hắn cũng rất chán ghét việc ở chung với y.
Yến Thừa Khải gật đầu lia lịa: “Được, ngươi nói đúng, cứ làm theo ý ngươi.”
Sở Minh ngẩn người trước thái độ gần như miễn cưỡng của hắn, nhưng y lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó… y thực sự không muốn tự mình đa tình nữa.
“Đa tạ điện hạ, hy vọng năm tháng còn lại chúng ta không can thiệp lẫn nhau, bình an vô sự… Còn về việc điện hạ muốn ta diễn kịch, ta nhất định sẽ dốc hết sức để không để lộ sơ hở. Đợi hài tử chào đời, ta sẽ mang hài tử về phủ Quốc công.”
“Ngươi muốn mang hài tử đi?” Yến Thừa Khải nhíu mày nhìn Sở Minh, có chút không đồng ý.
“Điện hạ, sau này người đăng cơ sẽ có tam cung lục viện, có rất nhiều con nối dõi, sẽ không để ý đến đứa trẻ này. Nhưng ta… có lẽ cả đời này chỉ có một đứa con này thôi.” Sở Minh dường như không muốn nói thêm, quay đầu đi, đứng dậy xoa xoa eo, đi đến tủ gỗ lớn bắt đầu thu dọn quần áo.
Yến Thừa Khải không hiểu sao lại thấy chua xót trong lòng, hắn ngăn tay Sở Minh: “Ngươi đừng dọn nữa, ngươi cứ ở đây đi, ta dọn ra ngoài.”
Sở Minh vẫn mỉm cười, nhưng không phải nụ cười chân thành như ở An Khởi cung, mà là nụ cười khách sáo, xa cách, từ chối người khác. Y đẩy tay Yến Thừa Khải ra, chậm rãi nói: “Thôi, phòng của điện hạ, vui mừng như vậy, quá xa hoa, ta ở không quen.”
Cuối cùng Sở Minh chuyển đến một căn phòng cách phòng Yến Thừa Khải ba gian. Ba gian phòng, nói xa không xa, nói gần cũng không gần. Giống như quan hệ của hai người bọn họ.
Mập mờ.
Dù cuộc sống có tồi tệ đến đâu, thì vẫn phải tiếp tục.
Hai người ước định dùng ba bữa cùng nhau ở đại sảnh, nên số lần gặp mặt cũng không ít, chỉ là Sở Minh thường im lặng không đáp, chỉ lẳng lặng ăn cơm, sau khi ăn xong liền im lặng trở về. Thỉnh thoảng nói một hai câu, cũng là giấu kim trong bông, khiến Yến Thừa Khải nghiến răng nghiến lợi, muốn phản bác cũng không tìm được lời nào.
Do hài tử đã lớn, thân thể Sở Minh cũng không tốt lắm, nên y đã xin nghỉ ở Hàn Lâm viện, hoàng đế cũng đặc cách cho Sở Minh có thể giải quyết một số việc ở Đông cung. Vì Hàn Lâm viện từ trên xuống dưới đều biết “tình huống đặc biệt” hiện tại của Đại học sĩ, nên cũng cố gắng không đưa quá nhiều tấu chương đến Đông cung, cố gắng chọn lọc những việc quan trọng nhất rồi mới đưa đến.
Vì vậy, đối với Sở Minh mà nói, khối lượng công việc cũng không quá lớn, cũng coi như có thể ứng phó được.
Y xin Yến Thừa Khải một gian thư phòng, chuyển một số bút mực giấy nghiên đến, bình thường ở trong đó phê duyệt tấu chương, luyện chữ, vẽ tranh, ngược lại cũng nhàn nhã.
Hài tử lớn rất nhanh, bụng đã nhô lên rất nhiều, ngồi lâu sẽ bị đau lưng.
Hôm nay là ngày Yến Thừa Khải vào cung vấn an hoàng hậu, chắc cũng sẽ không về sớm, bình thường sẽ không về dùng bữa trưa, vừa hay y cũng không có khẩu vị. Tấu chương mà Hàn Lâm viện đưa tới hôm qua lại nhiều bất thường, nên y liền ngồi phê duyệt từ sáng sớm đến tận giờ ngọ, chưa kịp dùng bữa.
Hài tử dường như rất bất mãn với cường độ làm việc cao độ của y, cứ lộn nhào trong bụng, dùng cách đá đạp để bày tỏ sự bất mãn. Sở Minh đau đến mức phải dùng một tay xoa xoa bụng, dường như làm vậy có thể giảm bớt đau đớn.
Sở Minh vừa dùng bút son phê vào tấu chương, vừa dỗ dành: “Ngoan nào, cha sắp phê xong rồi, phê xong sẽ đi dùng bữa nghỉ ngơi nhé?”
Nhưng hôm nay hài tử cực kỳ không nể mặt y, càng đá càng dữ dội, đau đến mức sắc mặt Sở Minh hơi tái nhợt.
Y âm thầm thở dài, trong lòng mắng chửi tên hỗn đản cha của hài tử, nhưng vẫn lên tiếng gọi: “Xuân Đào! Mang chút điểm tâm và trà lại đây!”
Nói rồi lại cúi đầu xem tấu chương.
Yến Thừa Khải xách hộp thức ăn đựng điểm tâm mẫu phi tự tay làm đến trước cửa thư phòng của Sở Minh, thì vừa hay nghe thấy câu nói này. Đúng là đến đúng lúc, Yến Thừa Khải đưa tay lên môi, ra dấu “suỵt” với Xuân Đào, sau đó tự mình mở cửa đi vào.
Xuân Đào là nha hoàn Sở Minh mang từ phủ Quốc công, từ nhỏ đã theo Sở Minh, vô cùng lanh lợi, nàng nhìn bóng lưng Yến Thừa Khải, mỉm cười.
Có lẽ lúc này, người công tử cần không phải là nàng, mà là Thái tử điện hạ.
Sở Minh đầu cũng không ngẩng lên, dịch bệnh ở Tuy Thành, nạn giặc cỏ hoành hành ở Biện Châu, nước láng giềng Triệu quốc có ý đồ động binh, quả là thời buổi loạn lạc, tấu chương chất như núi, khiến y bận rộn không thôi.
Yến Thừa Khải mở hộp thức ăn, liếc nhìn Sở Minh. Y như được bao phủ bởi ánh nắng vàng ấm áp từ cửa sổ hắt vào, làn da trắng nõn như ngọc dương chi thượng hạng. Ánh mắt y tập trung, lông mày và đôi mắt bị ánh sáng mặt trời chiếu vào có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường quai hàm căng chặt và đôi môi mím lại.
Yến Thừa Khải chậm rãi bước đến trước mặt y, nhìn thấy hàng mi dài in bóng trên gương mặt như cánh quạ, đôi mắt ấy… rất giống Thái phó năm xưa chấm bài cho hắn…
Đều ôn nhu như vậy, trong veo như nước.
Hắn đưa tay ra, vô thức vuốt ve, cảm giác lạnh lẽo truyền đến, cả hai đều giật mình.
“Ngươi…”
“Ngươi…”
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
“Sao mặt ngươi lạnh thế này, ngươi không khỏe ở đâu à?”
Sở Minh ném bút xuống, mím môi, dường như không muốn nhiều lời với hắn: “Không sao.”
Yến Thừa Khải liếc nhìn tấu chương được xếp ngay ngắn, cao ngất ngưởng bên cạnh, lại nhìn tấu chương trên bàn, gần như ngay lập tức đã hiểu ra, không biết trong lòng dâng lên tức giận từ đâu, buột miệng nói: “Sao ngươi có thể như vậy chứ! Sao không biết nghỉ ngơi hả! Ngươi cho rằng mình là người sắt sao? Ngươi có biết tình trạng hiện tại của mình thế nào không!”
“…” Sở Minh mệt mỏi xoa mi tâm, giọng khàn khàn, “Ngươi vào đây làm gì? Xuân Đào đâu?”
Yến Thừa Khải lúc này mới nhớ đến điểm tâm mẫu phi làm, đưa tay cất tấu chương trên bàn đi, tùy ý ném sang một bên, sau đó lấy từng món điểm tâm trong hộp thức ăn ra, đặt lên bàn, lại rót cho y chén trà.
Sở Minh vừa nhìn đã biết không phải Xuân Đào chuẩn bị, có vài món điểm tâm y chưa từng thấy, chắc chắn không phải đầu bếp trong Đông cung làm.
Sở Minh cầm một miếng bánh hạnh nhân hoa hồng lên, cẩn thận nhấm nháp, vị ngọt ngào của hạnh nhân hòa quyện với hương thơm thanh mát của hoa hồng, lưu lại dư vị trong miệng.
Sở Minh phủi vụn bánh trên tay, nhướng mày, trong mắt ánh lên ý cười âm trầm:
“Không biết điện hạ đã đi đâu uống rượu vui vẻ vậy? Mà còn mang về những thứ quý giá này?”
?
“Sở Minh xin đa tạ điện hạ, ra ngoài ăn vụng còn nhớ đến ta, còn mang về cho ta mấy đĩa.”
???
Yến Thừa Khải suy nghĩ thật kỹ, cảm thấy có lẽ hắn cần mọc đầy lưỡi mới có thể giải thích rõ ràng chuyện này.
Yến Thừa Khải cảm thấy bản thân gần đây càng ngày càng không ổn.
Hắn gần đây luôn nhìn Sở Minh thành Thái phó.
Sở Minh và Bạch Liễn đều có làn da trắng nõn mềm mại giống nhau, dung mạo có năm phần tương tự, nhưng khí chất ôn nhuận kia lại có đến tám chín phần giống nhau. Đặc biệt là lúc Sở Minh cười rộ lên, cúi đầu xem sách xử lý chính sự, đều khiến hắn ngẩn ngơ, phảng phất ký ức xuyên qua tầng tầng lớp lớp năm tháng mù mịt, trở về mười năm hắn cùng Bạch Liễn chung sống.
Những khoảnh khắc đó, hắn đều muốn trân trọng từng giây từng phút một, từng giây từng phút đều không nguyện để nó trôi qua.
Bóng lưng hai người bọn họ, sao mà giống nhau đến thế…
Quân tử như lan, kiêu ngạo mà đứng thẳng.
Quân tử như nguyệt, sáng trong rực rỡ.
Trong lòng Yến Thừa Khải dần nảy sinh một ý niệm… Nhưng ý niệm này lại khiến hắn muôn phần xoắn xuýt.
“Cốc cốc”
Sở Minh dùng đũa gõ nhẹ lên miệng bát của Yến Thừa Khải, khóe môi cong lên, ngữ khí mang theo ba phần châm chọc: “Điện hạ, hôm nay canh do đầu bếp làm ngon đến vậy sao? Nhìn ngài kìa, một ngụm canh mà uống cả nửa ngày, nước miếng sắp rơi vào bát rồi.”
Các nàng hầu bên cạnh âm thầm nín cười.
Yến Thừa Khải lúc này mới hoàn hồn, buông chén canh trong tay xuống, biết mình lại bị Sở Minh giễu cợt, nhưng cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành bưng bát lên uống một hơi cạn sạch, những quy tắc lễ nghi quý phái đều bị ném ra sau đầu. Chỉ muốn uống canh xong rồi mau chóng chuồn đi.
Ngày nào cũng bị vợ mình bóc mẽ ngay trên bàn ăn. Phải làm sao đây, online chờ, rất gấp.
Sở Minh cũng không nhìn hắn nữa, đưa tay gắp một miếng cá, bỏ vào miệng chậm rãi nhai. Món cá hấp này được làm rất ngon, xương cá đã được gỡ sạch, thịt cá mềm mại thơm ngọt, vừa ăn là biết ngay con cá này cực kỳ tươi ngon.
Yến Thừa Khải uống canh xong, đặt bát canh xuống, cầm lấy khăn tay đã chuẩn bị sẵn lau khóe miệng, vội vàng nói: “Bản cung dùng xong rồi, đi trước.”
Sau đó vội vàng bước ra khỏi sảnh trước.
Sở Minh ở phía sau nhìn theo bóng lưng rời đi của Yến Thừa Khải, cũng buông đũa xuống, cảm thấy miếng cá trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Y thấy gần đây Yến Thừa Khải càng ngày càng kỳ lạ, dường như đang trốn tránh y, cả ngày đều mang vẻ mặt trầm tư.
Xuân Đào thấy Sở Minh đã buông đũa, liền tiến lên nhẹ giọng khuyên nhủ: “Công tử, dùng thêm chút nữa đi ạ. Gần đây người ăn rất ít, như vậy sẽ không tốt cho tiểu công tử đâu!”
Sở Minh cụp mắt xuống, khẽ cười, chống tay lên bàn đứng dậy.
“Không cần đâu, dọn đi.”
Hôm nay Yến Thừa Khải được nghỉ, cũng không vào cung, Sở Minh không biết hắn đi đâu, cũng lười quản. Hôm nay trời trong nắng ấm, Sở Minh nhất thời hứng khởi, liền gọi người hầu đến vườn hoa phía sau Đông cung kê một chiếc bàn gỗ tử đàn, lại sai người lấy giấy bút và màu vẽ, tự mình pha màu, bắt đầu vẽ tranh chân dung.
Y đã mang thai được sáu tháng, bụng cũng dần to lên, do đứa bé lớn dần, trọng tâm cơ thể y không khỏi phải hơi ngả về phía trước, eo và lưng cũng thường xuyên cảm thấy mỏi mệt, ngồi càng không thoải mái, vì vậy y dứt khoát một tay đỡ bụng, một tay cầm bút vẽ, đứng vẽ tranh.
Y chỉ vài nét bút đã phác họa ra hình dáng một đứa trẻ. Trên mặt Sở Minh không khỏi hiện lên vài phần ý cười, cổ tay trắng nõn buông xuống, chăm chú phác họa chi tiết.
Ban đầu Yến Thừa Khải chỉ là ở nhà nghỉ ngơi buồn chán, cầm một túi thức ăn cho cá, định ra hồ nước sau vườn trêu cá chơi. Không ngờ tới lại nhìn thấy bóng dáng gần đây luôn khiến hắn phân tâm kia ở vườn hoa.
Y đứng dưới một gốc cây long não cành lá sum suê, những tán lá dày đặc chen chúc nhau, xanh mướt một màu. Ánh mặt trời vô tình xuyên qua kẽ lá, rơi xuống khuôn mặt Sở Minh, khiến cho lớp lông tơ nhỏ xíu trên mặt y cũng nhuốm một màu vàng kim. Trong không khí thoang thoảng hương thơm của cây long não, âm thầm toát ra một tia ái muội.
Yến Thừa Khải cảm thấy có chút chói mắt.
Yến Thừa Khải chậm rãi bước tới, Sở Minh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đặt bút vẽ xuống, hành lễ, nhưng cũng không nói gì thêm với hắn.
Lại cầm bút vẽ lên, chấm một chút son đỏ, tỉ mỉ tô điểm lên bức tranh. Yến Thừa Khải tiến đến nhìn một cái, giật mình kinh ngạc.
Đó là bức tranh chân dung của một đứa trẻ.
Đứa bé mũm mĩm, cười đến ngọt ngào, dường như trong nụ cười nơi khóe miệng còn ẩn ẩn toát ra vài phần vị sữa. Trên người nó mặc yếm đỏ, cổ tay đeo một chiếc vòng bạc nhỏ, chân mang một đôi giày thêu hình đầu hổ. Bức tranh được vẽ vô cùng sống động, dường như thật sự có một đứa trẻ đang cười khanh khách với bọn họ vậy.
Đứa trẻ a… Cũng là đứa con đầu lòng của hắn.
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Hắn cũng không còn là trẻ con nữa, vậy mà sắp được làm cha rồi.
Trong lòng Yến Thừa Khải khẽ động, có chút muốn sờ sờ đứa con của bọn họ.
“Ngươi… Chân dung của ngươi vậy mà cũng vẽ đẹp như vậy!”
“Sao vậy?” Sở Minh tay không ngừng tô màu cho chiếc yếm đỏ, “Chỉ cho phép điện hạ ngoài triều chính múa đao múa kiếm, chẳng lẽ không cho phép thần ngoài chính sự vẽ vời chút sao?”
Nhìn xem, nhìn xem, thê tử mắng hắn cũng không thèm dùng lời lẽ thô tục.
Một người múa đao múa kiếm, một người vẽ vời. Một người đi theo con đường phát triển tứ chi thô kệch, một người đi theo con đường cao thượng tao nhã.
Thái tử điện hạ cảm thấy bản thân rất uất ức, rất tủi thân.
Yến Thừa Khải dùng sức bóp nát túi thức ăn cho cá trong tay, sau đó cảm thấy tâm tình bình ổn một chút mới mở miệng nói: “Ta chỉ là thấy ngươi vẽ đẹp, ta cũng biết vẽ tranh, muốn xin ngươi chỉ giáo bút pháp một chút mà thôi.”
Sở Minh vẽ xong nét cuối cùng, ném cây bút lông cừu vào chậu nước rửa bút bằng ngọc trắng, xoa xoa thắt lưng, tùy ý đáp lại: “Ồ? Vậy Thái tử thường vẽ loại tranh gì?
Yến Thừa Khải nghe vậy khựng lại, sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, ném túi thức ăn xuống, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Không cần ngươi quản.”
Sở Minh nhìn bóng lưng rời đi của Yến Thừa Khải, có chút bất bối rối.
Y thậm chí còn không biết là câu nói nào chọc giận vị điện hạ này, dứt khoát cũng lười nghĩ nữa, cầm lấy túi thức ăn cho cá Yến Thừa Khải ném xuống, lấy thức ăn ra, rải hết xuống hồ.
————————
Hoàng hậu có chút kinh ngạc nhìn nhi tử đến thỉnh an trước mặt, bà phất phất tay, có chút nghi hoặc nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Đoan Trạch… Hôm nay con không phải được nghỉ sao? Sao cũng không thấy cung nữ nào bẩm báo con đưa thẻ bài muốn đến thỉnh an?”
“Mẫu hậu… Hôm nay nhi thần đến, là muốn hỏi mẫu hậu một số vấn đề.”
Hoàng hậu cũng là người hiểu chuyện, liếc mắt ra hiệu cho đại cung nữ bên cạnh, đại cung nữ lập tức dẫn theo các cung nữ khác lui ra ngoài.
“Đoan Trạch, lại đây. Có chuyện gì thì nói với mẫu hậu.”
Yến Thừa Khải nhìn mẫu thân trước mặt đoan trang quý phái, cảm thấy chuyện này nhất thời nghẹn ở cổ họng, không biết nên mở lời từ đâu.
Dưới ánh mắt ân cần của mẫu thân, hắn càng cảm thấy bản thân là một kẻ hèn hạ vô sỉ, đáng ghét đến cực điểm.
Trong lòng hắn vẫn luôn không thể buông bỏ được tình cảm thầm kín mười năm dành cho Thái phó.
Thế nhưng trong tình huống như vậy, hắn lại cưới Sở Minh.
Người có dung mạo giống hệt bóng hình thanh nhã trong lòng hắn.
Hắn vậy mà, rõ ràng biết chuyện này là sai trái, nhưng vẫn muốn ích kỷ chồng hai hình bóng lên nhau, để Sở Minh trở thành thế thân của Thái phó, để một “Thái phó” đang mang thai con của hắn ở bên cạnh hắn, để hắn có thể thỏa thích yêu thương, để tình yêu méo mó đè nén suốt mười năm qua của hắn có một nơi để trút bỏ.
Làm như vậy là tự lừa mình dối người.
Nhưng hắn thật sự ngày đêm đều mơ thấy nụ cười nhàn nhạt của người bên bờ Tây Tử hồ, hắn không làm được buông bỏ.
“Mẫu hậu… Nếu như có một chuyện, con ngày nhớ đêm mong muốn làm, nhưng chuyện này là sai trái, làm rồi sẽ tổn thương người khác, phải làm sao bây giờ?”
Hoàng hậu nhìn đứa con từng khiến bà phải dày vò ba ngày ba đêm mới sinh hạ được trước mặt, liếc mắt một cái đã nhìn ra sự giãy giụa và đau khổ trong mắt hắn. Bà không đành lòng, không đành lòng nhìn thấy trong mắt Đoan Trạch của bà lại lộ ra thần sắc như vậy.
“Đoan Trạch, đời người chuyện không như ý mười phần chiếm tám chín. Chuyện thật sự vừa lòng vừa ý thật sự rất ít, mà cả đời này, cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi. Nếu có một chuyện khiến con đau khổ mâu thuẫn như vậy, vậy thì, hãy thuận theo trái tim mình đi. Đừng nghĩ nhiều như vậy… Đoan Trạch, bất kể là lúc nào, con vui vẻ là được rồi. Mẫu hậu hy vọng vạn vật trên thế gian này đều là của con, nhưng đồng thời cũng tham lam hy vọng hài tử của ta có thể có được hạnh phúc.”
Yến Thừa Khải quỳ xuống hành lễ với Hoàng hậu.
Có lẽ hắn đã biết nên làm như thế nào rồi.
Lần này, sẽ thuận theo trái tim mình. Chỉ cần làm cẩn thận một chút, đối với hắn và y đều tốt, không phải sao?
Yến Thừa Khải ngồi trên kiệu, sắp đến Đông cung rồi, hắn lại vươn tay phân phó: “Đến Tây Nhai.”
Một tiểu công công khiêng kiệu hỏi: “Thái tử điện hạ, ngài muốn đến đâu ở Tây Nhai ạ?”
“Đến Tụ Lâm phường.”
Tụ Lâm phường là tiệm bánh ngọt nổi tiếng nhất kinh thành, bên trong bán đủ loại bánh kẹo nhỏ. Tiểu công công khiêng kiệu bên ngoài không nhịn được khẽ cười, vị Thái tử điện hạ này, là chuẩn bị đi mua bánh ngọt cho Thái tử phi đây mà!
Sở Minh có chút nghi hoặc mở gói giấy dầu vẽ vài cây trúc xanh ra – y biết đây là giấy gói của Tụ Lâm phường, tiệm điểm tâm nổi tiếng nhất kinh thành, nhưng y không biết vì sao Yến Thừa Khải lại mang thứ này đến cho mình.
Yến Thừa Khải ngồi đối diện, cười tủm tỉm nhìn y, khiến Sở Minh cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bên trong gói giấy dầu là ô mai ngâm tương, đen bóng óng ánh, từng quả to tròn.
“Ngươi thử xem!”
Sở Minh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Yến Thừa Khải, tựa như chứa đựng ngàn vạn tia sáng, trong phút chốc khiến y có chút thất thần.
Sở Minh nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, rồi thăm dò hỏi: “Điện hạ, người có chuyện gì cần nhờ ta sao?”
Yến Thừa Khải lắc đầu, có chút khó hiểu: “Không có.”
Sở Minh lộ vẻ mặt khó xử, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ô mai này… có bỏ thuốc gì sao?”
Lần này Yến Thừa Khải rốt cuộc cũng hiểu ra, hay cho hắn, y lại nhìn hắn như vậy sao?!
“Ngươi nhìn phu quân mình như vậy sao?”
Sở Minh khẽ cười, đuôi mắt hơi nhếch lên, nụ cười mang theo vài phần giảo hoạt: “Vô sự hiến ân cần…”
Chẳng lẽ lại có ý đồ gì chăng?
Yến Thừa Khải bực bội nhét một quả ô mai vào miệng, cắn đến mức hạt mơ bên trong kêu “cạch cạch”, dường như muốn chứng minh sự trong sạch của mình. Nuốt quả mơ xuống, hắn nhổ hạt vào chiếc bát nhỏ bên cạnh: “Ngươi không ăn thì thôi vậy! Ta lấy lại!”
Sở Minh bật cười, kéo lấy tay áo Yến Thừa Khải đang định đứng dậy, giật lấy gói giấy dầu trên bàn, lấy một quả bỏ vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, hương thơm thanh mát, khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Vị chua ngọt xua tan đi nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng. Bình thường y vốn không thích những món ăn vặt chua ngọt này, luôn cảm thấy chỉ có khuê nữ mới thích ăn, có lẽ do mang thai nên y lại thấy rất ngon, nhịn không được ăn thêm vài quả.
“Thế nào? Ta đặc biệt hỏi ông chủ tiệm rồi, đây là loại phụ nữ mang thai thích ăn nhất…”
“Người rốt cuộc muốn làm gì?” Sở Minh vừa nhai ô mai, vừa hỏi có chút ú ớ.
“Dữ Nguyệt.” Yến Thừa Khải nhìn y thật sâu, trong mắt thậm chí còn có thứ gì đó giống như si tình, hòa tan trong con ngươi đen như mực, “Ta muốn ở bên ngươi, cùng ngươi bạch đầu giai lão. Đoan Trạch muốn ngươi làm thê tử của hắn cả đời.”
Sở Minh ngẩn người nhìn hắn, cảm giác như hạt mơ mắc nghẹn trong cổ họng.
Y nhổ hạt mơ ra, cúi đầu, thấp giọng nói: “Điện hạ đừng nói giỡn nữa.”
Yến Thừa Khải nắm lấy tay y, đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái.
Sở Minh thấy người này thật thú vị, chẳng lẽ đã quên mất cách đây một tháng hắn còn hận y đến nhường nào sao? Ánh mắt lạnh lùng, lời nói lạnh nhạt đó, Yến Thừa Khải có thể quên, nhưng y thì không thể nào quên.
Y rút tay về, lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhòa: “Điện hạ, thần tự biết bản thân không xứng, cũng không dám trèo cao vọng tưởng, người hơn ta vạn lần có thừa. Điện hạ không cần phải ủy khuất bản thân, chi bằng tìm một người vừa mắt vừa lòng mà cùng nhau sống đến bạc đầu đi!”
Nói xong, y không nhìn Yến Thừa Khải lấy một cái, đứng dậy rời đi.
Yến Thừa Khải mân mê gói giấy dầu trên bàn, từ từ lộ ra nụ cười tự tin, trong nụ cười ẩn chứa ba phần lạnh lẽo.
Sở Minh cứ ngỡ mình đã nói rõ ràng, Yến Thừa Khải thân là bậc đế vương, hẳn là cũng sẽ không còn dây dưa gì với y nữa. Nhưng y ngàn vạn lần không nên đánh giá thấp mức độ mặt dày của Yến Thừa Khải.
Nửa tháng tiếp theo, Yến Thừa Khải quả thực là dùng đủ mọi cách, phát huy tinh thần cách mạng kiên trì bền bỉ, khiến Sở Minh cảm thấy nơi nào cũng thấy hắn.
Lúc y ở trong thư phòng của mình phê duyệt tấu chương xử lý chính sự, bên cạnh luôn có một chén trà nóng, sau lưng cũng có thêm một chiếc đệm mềm, còn trên chiếc ghế dựa bên cạnh, lại có thêm một bóng người đang chăm chú đọc sách.
Lúc y gảy đàn, nhất định sẽ có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm, nhìn đến mức y nổi hết da gà, cuối cùng ngay cả dây đàn cũng bị đứt.
Y phát hiện trên gối của mình có thêm mùi hương không thuộc về mình. Bình thường y không dùng hương liệu, nhưng dạo gần đây, trên giường lại thoang thoảng mùi hương lạnh lẽo, pha lẫn chút lạnh lùng của dạ lai hương, chút thanh khiết của gỗ thông, lại mang theo mùi gỗ đàn hương xa cách.
Đây là… mùi hương trên người Yến Thừa Khải.
Y vùi đầu vào gối, hít một hơi thật sâu, hương thơm nồng nàn khiến y bỗng nhiên cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.
Y đoán chừng, nửa đêm những ngày gần đây đều có một người lặng lẽ mò lên giường y, nhẹ nhàng ôm y từ phía sau, đắp chăn cho y.
Khuôn mặt Sở Minh vùi trong gối, lẩm bẩm:
“Yến Thừa Khải, ngươi đừng đến nữa. Nhỡ như ta thật sự động lòng với ngươi thì phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có một mình y nghe thấy.
Tối hôm đó, Sở Minh mất ngủ.
Y nghe tiếng cửa gỗ “cọt kẹt” mở ra, rồi trong màn đêm đen kịt, một bóng người mơ hồ giẫm lên ánh trăng, bước về phía y.
Sở Minh vội vàng nhắm mắt lại, thả chậm hơi thở, giả vờ như đã ngủ say.
Người nọ dường như dừng lại trước giường y, sau đó một bàn tay ấm áp khô ráo khẽ vuốt ve mái tóc y.
Rất ấm áp.
Giống như lúc nhỏ phụ thân vuốt ve đầu y, cười hiền hậu nói: “Dữ Nguyệt của chúng ta sau này nhất định phải bảo vệ đệ đệ thật tốt, làm một người ca ca tốt.”
Đó thực sự là ký ức từ rất lâu về trước.
Xa xôi đến mức y và phụ thân đã bị dòng sông Vong Xuyên ngăn cách, một người bên này, một người bên kia.
Y cảm thấy mình được ôm vào một vòng tay nóng bỏng hơn, một tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt y, một tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng y, dường như đang dỗ dành đứa trẻ.
Sở Minh vừa tham luyến sự ấm áp này, vừa cảm thấy không thực tế.
Y bèn mở mắt ra, nhìn thẳng vào Yến Thừa Khải, đôi mắt phượng còn vương chút đỏ ửng, trong mắt tràn đầy vẻ đề phòng như thú nhỏ: “Yến Thừa Khải, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
Yến Thừa Khải hôn lên mắt phượng của y, siết chặt hai tay, không cho y một chút cơ hội trốn thoát.
“Ngủ đi, ta ở đây.”
Trong đầu Sở Minh như biến thành một mớ hỗn độn, hoàn toàn đánh mất lập trường của mình, mơ mơ màng màng một lúc thì ngủ thiếp đi.
Trong màn đêm mông lung này, Sở Minh không nhìn thấy ánh mắt gần như tham lam của Yến Thừa Khải, ánh mắt ấy có lực xuyên thấu cực mạnh, dường như xuyên qua y, đang nhìn một người khác.
Toàn là si tình không tên.
Là tiếng thở dài của ai, quấy nhiễu cả căn phòng yên tĩnh?
“Thái phó…”
Người đẹp đã chìm vào giấc mộng, không thể tìm lại được nữa.
Sở Minh dậy rất sớm, vừa sáng sớm đã nghe thấy tiếng động trong sân, bèn lười biếng khoác thêm áo choàng, mở cửa đi ra xem.
Giữa sân có một người mặc áo đơn, một thanh kiếm bạc trong tay người nọ múa ra vô số đường kiếm, uyển chuyển như rồng. Xuyên qua hư không, dường như cả luồng khí cũng bị kiếm khí đánh tan. Hoàng hôn chưa tắt, ánh bạc càng thêm sáng chói, từng chiêu từng thức đều toàn là khí phách.
Sở Minh từ nhỏ chưa từng học võ, có thể nói là tay trói gà không chặt, chỉ biết gảy đàn viết chữ, nào có thể thi triển ra những chiêu thức tiêu sái như vậy. Lần đầu tiên Sở Minh cảm thấy, Yến Thừa Khải cũng không chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt, nhịn không được vỗ tay tán thưởng.
Người nọ nghe thấy tiếng động, nhướng mày, thanh kiếm lướt trên mặt đất, thuận thế thu về. Yến Thừa Khải nhếch môi cười, nhìn Sở Minh với vẻ mặt đầy mồ hôi, lồng ngực vẫn còn hơi phập phồng.
Sở Minh lại xoay người trở về phòng, Yến Thừa Khải còn đang thất vọng, thì thấy Sở Minh cầm một chiếc áo choàng lông cáo trắng đi ra, đi đến trước mặt hắn, khoác lên cho hắn, che kín mít. Sau đó lại lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn, miệng lẩm bẩm:
“Sao lại mặc ít như vậy, đổ mồ hôi mà còn dám mặc áo đơn lúc này. ỷ vào mình khỏe mạnh thì không sợ bị bệnh sao? Như vậy… ưm”
Yến Thừa Khải không nhịn được nữa, ôm chặt lấy bóng hình trước mặt, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng đang lải nhải kia. Bụng của Sở Minh bị ngăn cách bởi lớp áo, áp vào người hắn, dường như đang có chút động tĩnh, như đang tìm kiếm sự tồn tại của chính mình.
Môi lưỡi quấn quýt.
Mãi cho đến khi Sở Minh đỏ mặt Yến Thừa Khải mới buông y ra, nhưng vẫn ôm chặt eo Sở Minh. Thanh kiếm vướng víu kia đã sớm bị hắn ném sang một bên.
Do Yến Thừa Khải cao hơn Sở Minh một chút, hắn bèn gác cằm lên vai Sở Minh, hơi nghiêng đầu.
Giọng hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức sợ làm kinh động hai con chim sẻ đang dùng mỏ chải lông cho nhau trên cây, nhẹ đến mức sợ làm kinh động ánh bình minh đang dần lên cao.
Nhưng lại rất nặng, rất nặng.
“Có được hiền thê như vậy, vi phu còn cầu gì nữa?”
Nặng đến mức mỗi chữ đều in sâu vào lòng Sở Minh.