Quốc gia không thể một ngày không có vua, Hàn Lâm viện cũng không thể một ngày thiếu Đại học sĩ.
Vì vậy, Thái tử bị phạt cấm túc nửa tháng.
Sở Minh nghe tin này lúc đang cùng đệ đệ chơi cờ trong sân nhà, trên mặt không lộ ra biểu tình gì khác thường, chỉ bưng chén trà lên nhàn nhạt nhấp một ngụm.
Khuôn mặt tuấn tú sau chén trà bị hơi nóng hun lên một tầng đỏ ửng.
“Huynh trưởng, đến lượt huynh rồi.” Sở Du thấy Sở Minh một chén trà uống đã lâu, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm.” Sở Minh đặt chén trà xuống, nhưng không tiếp tục ván cờ, mà xoay người rời đi.
“Ta cảm thấy hơi choáng váng, có lẽ là nắng quá gắt, ta về phòng nghỉ ngơi một lát, đệ cũng về phủ đi, có khi Chân nhi đang tìm.”
Sở Minh xoay người quá nhanh, Sở Du thậm chí còn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt huynh trưởng, lúc hoàn hồn, chỉ thấy một bóng lưng khuất xa.
Sở Du nhìn tán cây xanh um che trời trên đỉnh đầu, nghĩ mãi không ra cái nắng “gắt” này có thể khiến huynh trưởng bị say nắng đến mức choáng váng hay không.
Sở Minh trở về phòng ngủ, nằm trên chiếc giường mới thay ga gối mấy hôm trước, vùi mặt vào gối, một lúc lâu không động đậy.
Nơi khó nói phía sau mấy hôm nay đã hết sưng, nhưng y vẫn luôn nhớ đến sự hoang đường đêm đó…
Nhưng đường đường là Thái tử Đông cung, vị vua tương lai của một nước… Vua nào quan nấy… Cho dù là vì tương lai của y, dường như cũng nên cầu xin, cho Thái tử một bậc thang để xuống.
Sở Minh khẽ thở dài, thôi vậy, cứ coi như bị chó cắn một cái đi.
Hồi nhỏ đi học tư thục, tiên sinh từng dạy, nếu có người đắc tội với mình, nhưng người đó đã xin lỗi, mà mình vẫn tức giận, vậy thì xem người đó là chó.
Bị chó cắn một cái, chẳng lẽ mình còn cắn lại?
Nói có lý, chúng ta không rảnh rỗi cắn nhau như chó.
Sở Minh nhanh chóng sửa soạn xong, mặc quan phục, chải tóc gọn gàng. Những việc thế này y chưa từng giao cho người khác, tự mình làm ngược lại nhanh hơn, tốt hơn, vì vậy y cũng không thuê nhiều tỳ nữ và nô bộc, rất nhiều việc y tự làm đâu vào đấy.
Y vuốt phẳng nếp gấp cuối cùng trên vạt áo, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cầm ngọc bài Hàn Lâm viện bước ra ngoài.
Hàn Lâm viện đã sớm nghe tin Đại học sĩ xin nghỉ hơn nửa tháng, trong viện đã sớm rối loạn, rất nhiều tấu chương vốn nên do Đại học sĩ phê duyệt, thẩm tra đều không có người xử lý, y nguyên giao hết cho Hoàng thượng. Hoàng đế đã lâu không nhìn thấy nhiều tấu chương chất thành núi như vậy, bực bội đến mức chỉ muốn mắng người.
Bầu không khí nặng nề ở Hàn Lâm viện đã kéo dài hơn một tuần.
Trên mặt ai nấy đều không có chút nào thư giãn, dù sao không có vị Viện trưởng ôn văn nhã nhặn, mọi việc đều gánh vác kia, tính tình vị Quân vương vốn không được coi là tốt đẹp gì kia nhất định sẽ ghét bỏ sự chậm trễ của bọn họ, thậm chí còn bới lông tìm vết.
Thế nhưng không ngờ, hôm nay, lại nhìn thấy bóng dáng mà cả Hàn Lâm viện ngày đêm mong nhớ.
Sở Minh mỉm cười bước vào cửa, mang theo chút áy náy nói với mọi người: “Xin lỗi, khiến chư vị lo lắng cho ta rồi.”
“Đại học sĩ! Ngài khỏi bệnh là tốt rồi.”
Sở Minh mặt mày hồng hào, giọng nói ôn hòa, nào còn chút bệnh tật nào?
Sở Minh gật đầu, nhìn thoáng qua chồng tấu chương chất đống trên bàn, thầm than khó nhọc, suy nghĩ xem bây giờ quay về tiếp tục giả bệnh còn kịp hay không.
“Ta đi gặp Hoàng thượng xử lý một số việc, ước chừng nửa canh giờ là quay lại, còn phiền chư vị vất vả thêm chút nữa.”
Sở Minh lập tức xoay người lên kiệu vào cung, trực tiếp đến Ngự Thư phòng yết kiến Hoàng đế.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhưng lưng hơi còng xuống, lộ ra vẻ già nua của chân long thiên tử. Tóc mai hoa râm loang lổ, lưa thưa được búi trong mũ miện bằng vàng.
“Thần Sở Minh, tham kiến Hoàng thượng.”
Một tràng ho khan chói tai vang lên từ lồng ngực, át ngang câu nói “bình thân” kia.
Bệ hạ, quả thực đã không còn trẻ, triều đại của người, có lẽ sẽ sớm kết thúc.
Không hiểu sao, Sở Minh đột nhiên nhớ lại, vào một buổi trưa nhiều năm trước, vị Hoàng đế còn cường tráng khi đó từng đến phủ đệ của y. Lúc ấy y và Sở Du còn nhỏ đã mồ côi cha, Tĩnh Quốc công sớm qua đời, y và Sở Du còn là những đứa trẻ, chỉ biết khóc đến đỏ mắt, mặc đồ tang quỳ trước linh vị, liên tục bỏ thêm giấy tiền vào chậu than hồng rực.
Lúc đó, có một bàn tay to lớn xoa đầu y, có một đôi tay rắn chắc từng ôm y lên… Lưng của người đó từng thẳng tắp, mang theo chút kiêu ngạo và cao quý không thể lay chuyển…
Mà giờ đây.
Thời gian trôi qua như dòng nước chảy.
Thời gian khiến người ta già đi.
“Bình thân.” Hoàng đế ho khan một lúc, nhìn người đang từ từ đứng dậy: “Lần trước Thái tử vô lễ với ngươi, ngươi đã đỡ hơn chưa?”
Sở Minh lắc đầu nói: “Bệ hạ, việc này thật ra không liên quan gì đến Thái tử điện hạ.”
“Lời này là ý gì?”
“Thái tử điện hạ chỉ là vô ý đụng phải thần, không phải cố ý. Thần sở dĩ bị kinh hãi, cũng chỉ là bởi vì trong lòng thần suy nghĩ quá nhiều, làm quá lên mà thôi.”
Hoàng đế híp mắt, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười khó hiểu: “Thật sao?”
Sở Minh gật đầu, cúi đầu xuống: “Vâng.”
“Nếu đã vậy, sau này Đoan Trạch cũng là Thái tử kế vị, quan hệ giữa ngươi và nó không nên căng thẳng như vậy… Khụ khụ…” Hoàng đế ho khan vài tiếng: “Ngươi đến Đông cung đưa lệnh bài này cho nó, giải cấm túc cho nó.”
Hoàng đế tháo một miếng ngọc bội bằng vàng từ trên người xuống, Sở Minh cung kính nhận lấy, lại dập đầu: “Tuân chỉ.”
Hoàng đế nhìn Sở Minh đang quỳ rạp dưới đất, thở dài, nhịn không được lên tiếng: “Ngươi a, khụ khụ, đôi khi quá mức cứng rắn rồi. Sở Minh, làm người đôi khi quá ngay thẳng, tuân theo lễ nghĩa, cũng không phải là chuyện tốt.”
Sở Minh mím môi, nhưng không nói gì.
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Sở Minh kỳ thực không muốn gặp lại vị Thái tử điện hạ đã cắn y kia.
Không.
Là cắn rất nhiều cái.
Vì vậy y ở lì trong Hàn Lâm viện, cũng không biết đã làm những gì, lúc hoàn hồn, Hàn Lâm viện đã bắt đầu dọn dẹp, chuẩn bị bút mực để về nhà.
Sở Minh cảm thấy miếng ngọc bội ân xá trong tay áo nặng trĩu, trong lòng dâng lên một cỗ bực bội, nhưng lại không dám nhờ người đưa đi, dù sao Hoàng đế đã tự mình lên tiếng, muốn y và vị Hoàng đế tương lai kia hòa hảo, y cũng không thể làm trái ý Hoàng đế.
“Chuẩn bị xe, đến Đông Cung.”
Lúc Sở Minh đến Đông Cung, trời đã ngả về tây, hoàng hôn buông xuống. Mọi nơi trong Đông cung đều thắp đèn, kiến trúc của Đông cung rất đẹp, dưới ánh đèn lộng lẫy càng thêm hùng vĩ nguy nga.
Lúc Sở Minh được người ta dẫn vào trong, vị Thái tử điện hạ kia đang nắm lấy tay áo một người, lắc lư làm nũng. Ánh mắt sáng long lanh, thật sự có chút giống một chú cún con. Còn người bị nắm tay áo thì quay lưng về phía y, không nhìn rõ mặt, chỉ từ bóng lưng thẳng tắp tuấn tú kia mơ hồ nhìn ra là một người phong thái trác tuyệt.
“Tối nay đừng đi nữa, ở lại dùng bữa tối đi. Ta bảo người làm món ngươi thích nhất, canh củ sen ngân nhĩ được không?”
“Điện hạ…”
Sở Minh cố ý ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Yến Thừa Khải, Yến Thừa Khải giác quan rất nhạy bén, lập tức buông tay áo người kia ra, ung dung ngồi ở đó, còn giả vờ vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo.
Sở Minh chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một câu nói có chút hốt hoảng: “Thần cáo lui.” Sau đó người nọ cúi đầu bước nhanh qua bên cạnh Sở Minh, Sở Minh vẫn không nhìn rõ mặt người nọ.
Sở Minh quay đầu nhìn bóng lưng người nọ vội vã rời đi, hơi ngẩn ngơ…
Luôn cảm thấy người này rất quen…
Nhưng y nhất thời không nhớ ra được.
Sở Minh nhíu mày, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, xoay người liền bắt gặp ánh mắt có chút trách cứ của Yến Thừa Khải.
“Ngươi đến làm gì?”
Sở Minh nhớ đến dáng vẻ tươi cười rạng rỡ, ý cười dạt dào của Yến Thừa Khải vừa rồi, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, miếng ngọc bội ân xá kia cũng không muốn đưa cho Yến Thừa Khải sớm như vậy.
Hắn ta có người bầu bạn, vui vẻ tự tại.
“Thần đến xem thử Điện hạ, những ngày bị cấm túc sống như thế nào.” Sở Minh trên mặt treo nụ cười ôn hòa ba phần, vừa đủ, không chút sơ hở.
“Ồ? Hàn Lâm viện bây giờ ít tấu chương như vậy sao? Đại học sĩ đã khỏe hẳn chưa? Sao lại, nhàn, rỗi, như, vậy.”
Bốn chữ cuối cùng đều là Yến Thừa Khải nghiến răng nghiến lợi nói ra, mang theo vài phần oán giận.
Nụ cười trên mặt Sở Minh không giảm bớt chút nào: “Nhưng Điện hạ là Thái tử của một nước, là vị vua chân long thiên tử tương lai, thần tất nhiên phải quan tâm một chút.” Sở Minh bước nhẹ đến trước mặt Yến Thừa Khải, đưa tay sờ lên ấm trà trên bàn của Yến Thừa Khải, nơi đó không hề nóng, thậm chí còn hơi lạnh, có thể thấy Yến Thừa Khải vừa rồi hẳn là đã ở đây ân ái với người kia rất lâu.
“Bản cung rất tốt. Chuyện hôm đó… Là bản cung xin lỗi ngươi. Ngươi muốn phụ hoàng cấm túc bản cung, cũng không có gì sai. Xem xong rồi thì về đi.”
Sở Minh lắc đầu: “Cấm túc không phải do thần yêu cầu.”
Yến Thừa Khải cũng là người thông minh, chỉ một câu đã đoán được đại khái, hẳn là Sở Minh xin nghỉ, phụ hoàng tức giận mới nhốt hắn lại.
Nghĩ đến việc mình hai ngày nay lại oán giận nhầm người, Yến Thừa Khải không khỏi hổ thẹn. Một lúc sau mới lên tiếng: “Ngươi… Nơi đó của ngươi còn đau không?”
Sở Minh đen mặt móc miếng ngọc bội trong tay áo ra, đặt lên bàn, cúi người chống lên bàn, đối diện với Yến Thừa Khải, nụ cười gượng gạo, đôi mắt phượng hận không thể phun ra lửa: “Đây là lệnh bài Hoàng thượng lệnh thần mang đến, từ hôm nay, miễn cấm túc cho Điện hạ.”
Sở Minh và Yến Thừa Khải đứng rất gần nhau, Yến Thừa Khải thậm chí còn ngửi thấy mùi hương liệu thanh tao dễ ngửi trên người y, nhìn thấy đường cong cổ thon dài trắng nõn của y, kéo dài đến cổ áo sau.
Yến Thừa Khải cảm thấy mình chắc chắn là điên rồi.
Hắn vậy mà… Vậy mà… Lại bất kính…
Hắn vậy mà cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên chiếc cổ trắng nõn kia một cái.
Sở Minh yên lặng nằm trên chiếc giường gỗ chạm trổ tinh xảo, thân trên hơi dựa vào thành giường, một chiếc chăn gấm mỏng đắp hờ lên người. Y nhìn Lương đại phu với vẻ mặt do dự, bất giác nở nụ cười ôn hòa trấn an: “Gần đây ta thường xuyên chóng mặt, mệt mỏi, buồn nôn, không biết là bị sao nữa, có phải nhiễm phong hàn không?”
Lương đại phu do dự hồi lâu, mới lên tiếng: “Công tử, không biết gần đây ngài… có từng… chung phòng với ai chưa?”
Sở Minh nhớ lại cái đêm Yến Thừa Khải liếm láp đầy nóng bỏng trên cổ mình, y liền đỏ bừng mặt, từ gò má lan đến tận vành tai.
Lương đại phu vốn là đại phu được Tĩnh Quốc Công mời về phủ. Năm xưa khi còn trẻ, ông từng được Tĩnh Quốc Công chiếu cố, sau này Tĩnh Quốc Công qua đời, ông vẫn một lòng cảm niệm ân tình năm xưa, không rời phủ, âm thầm làm tròn bổn phận của một đại phu, lặng lẽ trông nom hai vị công tử trưởng thành.
Nhìn đứa trẻ này ngần ấy năm, Sở Minh là trưởng tử, luôn giữ phong thái quân tử, nghiêm khắc với bản thân, chưa bao giờ ông thấy y có thần sắc bối rối như vậy.
Là vậy rồi. Chắc chắn là vậy rồi.
Lương đại phu không truy hỏi nữa, bởi vì đáp án đã quá rõ ràng.
Lương đại phu thở dài: “Lẽ ra đây… đây là chuyện vui… Nhưng công tử vẫn chưa thành gia lập thất, lão phu, lão phu sợ ngài bị người ta…”
“Lương đại phu, ông đang nói gì vậy?”
“Công tử, phủ sắp có người mới rồi.”
Gió nhẹ thổi qua chuông gió trên hành lang, phát ra tiếng leng keng lạnh lẽo.
“Công tử, ngài có hỷ rồi.”
Sở Minh như bị sét đánh, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, chỉ cảm thấy ngàn vạn lời muốn nói, lại không biết nên nói gì.
Trong lòng như có mớ bòng bong, rối bời không thấy đầu tháo. Y cau mày, sắc mặt hơi tái nhợt, hiển nhiên là bị tin tức bất ngờ này làm cho hơi sợ hãi.
“Ông… ông là nói…?”
Lương đại phu nhìn Sở Minh thật sâu, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ cầm lấy giấy bút trong hộp thuốc bên cạnh, đi đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh để viết phương thuốc an thai.
Sở Minh đưa tay xoa lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng, lâu mới nói nên lời. Y biết đứa trẻ này là một tai nạn, không thể giữ lại… nhưng lại không thốt ra lời muốn bỏ đứa bé.
Tất cả ngôn từ như mắc nghẹn trong cổ họng, y cảm thấy một cơn nóng rát khó tả. Y không biết phải làm sao, trong nhà, y là trưởng tử, trưởng anh như cha, bao năm nay luôn là người đưa ra quyết định, chưa bao giờ do dự. Thế nhưng lần này, y lại không tìm ra nổi một chút đầu mối.
“Công tử, lão phu khuyên ngài đừng vội đưa ra quyết định.” Lương đại phu hình như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, “Thân thể ngài không được tốt lắm, nếu… e rằng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Hơn nữa… từ khi nhị công tử suýt mất mạng để sinh ra Tiểu Chân vài năm trước, trong phủ không còn thêm ai. Xin lỗi vì lời nói thẳng thắn… Tình cảm của nhị công tử với vị kia trong nhà ngài cũng đã rõ, e là khó mà nối dõi hương hỏa… Phủ vẫn cần một vị tiểu thế tử kế vị Tĩnh Quốc Công phủ.”
Tim Sở Minh như bị dao đâm, chuyện đệ đệ gửi gắm không đúng người luôn là nỗi đau trong lòng y. Mỗi lần nhớ lại, không khỏi xót xa. Bị Lương đại phu nói thẳng ra như vậy, y càng cảm thấy khó chịu.
“Ta biết rồi… Vậy, vậy cứ giữ lại đã. Lương đại phu, nhất định phải giữ bí mật… với tất cả mọi người… kể cả Tiểu Du.”
Lương đại phu đáp ứng, xoay người ra ngoài bắt thuốc.
Sở Minh nhìn xuống vùng bụng, trong lòng lại dâng lên vài phần mong chờ khó hiểu.
Mong chờ này giống như chồi non đầu tiên vỡ băng xuất hiện vào đầu xuân, có lẽ sẽ dần dần nảy mầm vươn cành theo thời gian.
Vậy thì đã đến rồi, cứ bình tĩnh đón nhận vậy.
Buổi sáng.
Sở Minh bị cơn buồn nôn khó chịu kéo ra khỏi giấc mộng đẹp, y nôn khan bên giường, dạ dày như bị co thắt lại, tiếc là tối qua vì ngán ngẩm không ăn tối nên lúc này chỉ có thể nôn ra nước chua. Bên ngoài trời âm u, hình như vừa mới có một trận mưa nhỏ.
Sở Minh bị cơn buồn nôn khiến cho không còn tâm trí ngủ nữa, y bèn vén chăn lên, đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra, lười biếng dựa vào khung cửa sổ chạm trổ, lẳng lặng nhìn những hạt mưa nhỏ li ti bên ngoài mái hiên.
Tầm nhìn của y bị màn mưa che khuất, khiến y không thể nhìn rõ chuỗi chuông gió trên hành lang ở xa xa, chỉ cảm thấy mờ ảo. Y nheo mắt, sắc mặt nhợt nhạt, nhìn cảnh mưa làm ướt đất, ướt nhà, ướt cây.
Thậm chí làm ướt cả trái tim y.
Y nhìn chằm chằm vào màn mưa rất lâu, lâu đến nỗi không biết từ lúc nào, mưa đã tạnh, y vẫn còn đang ngẩn người nhìn mái ngói đọng nước.
Không thể nói rõ tâm trạng của mình, chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần, ngay cả kế hoạch cho bước tiếp theo cũng không có.
Thôi vậy, giấu được lúc nào thì giấu, cùng lắm thì sau này cưới một nữ tử hiền lương làm vợ, cũng coi như cho đứa trẻ này một danh phận.
Lúc này đã là chạng vạng, những tán lá xanh mướt trong sân vườn được trận mưa rửa trôi trông thật mịn màng, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm ướt, xen lẫn vài phần mát mẻ hiếm có của mùa hè phả vào mặt. Gió nhẹ thổi qua, chuỗi chuông gió ở xa xa bị gió thổi reo leng keng, tua rua của hai chiếc túi thơm một xanh một đỏ treo dưới chuông gió cũng bay lượn theo gió, quấn lấy nhau.
Tiếng chim hót líu lo, Sở Minh mở tủ quần áo, chọn một bộ áo thu không được coi là mát mẻ lúc này lấy ra.
——————————
Yến Thừa Khải đã lâu không gặp Sở Minh.
Trước đây khi hắn và Sở Minh chưa quen biết nhau, ít nhất hắn còn có thể tình cờ gặp y trong Ngự Thư Phòng sáu bảy lần một tháng, cùng nhau bàn luận chính sự. Nhưng hai tháng nay, rõ ràng hắn đã cố ý đến Ngự Thư Phòng thường xuyên hơn, gần đây thậm chí ngày nào cũng phải ghé qua một chuyến, theo lý thường thì phải tăng cơ hội “tình cờ gặp gỡ” mới đúng… Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, hai tháng nay hắn thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của Sở Minh!
Ban đầu Yến Thừa Khải còn nghĩ là do mình đến không đúng giờ, số lần chưa đủ nhiều, nhưng sau hơn một tháng, hắn dần dần nhận ra là Sở Minh đang cố ý tránh mặt hắn!
Rốt cuộc hắn đã làm sai điều gì? Chỉ vì hắn đã hôn lên chiếc cổ trắng ngần kia một cái sao?
Hắn phải làm sao đây.
Hắn cũng rất bất lực.
Hôm nay, Yến Thừa Khải vì chuyện ở Đông Cung nên vào cung muộn một chút, khi đến Ngự Thư Phòng thì trời đã sụp tối, lẽ ra hắn không nên vào cung lúc này, nhưng hắn vẫn muốn thử vận may, thế là bèn xin thẻ bài vào cung.
Và rồi, trên con đường dài dẫn đến Ngự Thư Phòng, hắn nhìn thấy người kia.
Người kia hình như gầy đi nhiều, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn trước. Tinh thần cũng có vẻ không được tốt lắm, quầng thâm hiện rõ dưới mắt. Khuôn mặt vùi trong lớp lông áo choàng dày cộm có phần quá lố giữa thời tiết mùa thu không lạnh này, càng khiến cho khuôn mặt kia trông nhỏ nhắn và đáng thương.
Vẻ mừng rỡ trong lòng Yến Thừa Khải bị dập tắt bởi bộ dạng tiều tụy của Sở Minh, thay vào đó là nỗi trĩu nặng khó hiểu.
“Ngươi…”
“Điện hạ…”
Hai người đồng thời lên tiếng, lại đồng thời ngừng lại. Lúc này hoàng hôn buông xuống, đèn được thắp sáng khắp nơi trong hoàng cung. Một đoàn cung nữ cầm đèn lồng đi ngang qua, vội vã hành lễ rồi rời đi. Hai người nhất thời nhìn nhau không nói, bên tai chỉ còn lại tiếng gió thu thổi vù vù.
Cuối cùng vẫn là Yến Thừa Khải lên tiếng trước, hắn chậm rãi nâng tay lên, vuốt ve khuôn mặt Sở Minh: “Sao lại gầy thế này…”
Sở Minh lại như bị giật mình mà hất tay hắn ra, lùi về sau một bước, giấu khuôn mặt vào trong bóng tối: “Điện hạ! Xin tự trọng!”
Yến Thừa Khải nhìn y hành lễ, rồi lảo đảo bỏ đi. Hắn không hề biết bàn tay trắng muốt kia đang bấu chặt lấy vùng bụng nhô cao dưới lớp áo choàng, cũng không nhìn thấy vẻ lạnh toát trên trán Sở Minh.
Yến Thừa Khải cảm thấy Sở Minh có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền quay người rời khỏi Ngự Thư Phòng, gọi kiệu rồi xuất cung.
Ra khỏi cung vẫn cảm thấy bồn chồn khó chịu, tâm trạng không yên. Hắn không biết phải giải tỏa nỗi bứt rứt trong lòng như thế nào, bèn như mỗi khi bị phụ hoàng khiển trách lúc nhỏ, trốn tránh đến Uyển Nguyệt Hiên.
Uyển Nguyệt Hiên, còn có một cái tên khác, được thiên hạ biết đến nhiều hơn.
Thiên hạ hay gọi nơi đây là Thái Phủ.
Phía sau bức bình phong ngọc bích, vang lên tiếng thở dốc bị kìm nén, phải một lúc lâu sau mới dần dần biến mất.
“Xong rồi.” Giọng nói của Lương đại phu có chút lạnh lùng. Trong lòng ông không khỏi ngột ngạt, giọng điệu cũng trở nên nặng nề hơn, “Đại công tử, nếu ngài không muốn giữ lại đứa trẻ thì cứ nói với lão phu, chỉ cần một bát thuốc, chịu đau khổ một lần là xong. Tốt hơn là ngài tự hành hạ bản thân như vậy, khiến cho thai khí bất ổn. Lần nào cũng phải dùng đến ba mươi sáu cây kim bạc này thì mới chịu ngừng hay sao!”
Sở Minh nằm trên chiếc giường êm ái, chỉ có khuôn mặt lộ ra ngoài chăn. Trên mặt y mang theo nụ cười nịnh nọt hơi trẻ con: “Lương đại phu, ta dù gì cũng là Hàn Lâm học sĩ, làm sao có thể vì mang thai mà ỷ lại, không lo chuyện công sự được chứ! Hơn nữa ông bắt ta nằm trên giường nghỉ ngơi suốt ngày thế này, ta cũng không thể nghỉ ngơi được mà!”
Đôi mắt phượng hiền hòa của Sở Minh ánh lên ý cười tinh nghịch, cũng che giấu ba phần láu cá, chỉ là sắc mặt nhợt nhạt đã tố cáo tình trạng hiện tại của y không được tốt.
Lương đại phu từ nhỏ đã trông nom hai anh em lớn lên, bản thân ông lại không lấy vợ, không con, từ lâu đã coi họ như con ruột mà đối đãi. Lúc này ông vừa xót xa vừa lo lắng, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Sở Minh, ông lại không nói nên lời trách móc nào, cuối cùng tất cả chỉ biến thành tiếng thở dài bất lực, tan biến trong không khí.
Đứa trẻ này, tại sao, luôn tự hành hạ bản thân như vậy?
Sở Minh rốt cuộc cũng không thể theo ý của Lương đại phu, an ổn nằm trên giường dưỡng bệnh hai ngày.
Ngày thứ hai, một phong tấu chương khẩn cấp từ biên ải Tuy Thành đã kinh động toàn bộ kinh thành, cũng khiến cả Hàn Lâm viện náo loạn.
Các vị Hàn lâm đều như ngồi trên chảo than, sau một phen thương nghị, cuối cùng quyết định trình tấu chương lên phủ Tĩnh Quốc Công, nơi mà vị Quốc công trẻ tuổi hôm qua vừa mới xin nghỉ dưỡng bệnh mấy ngày.
Sở Minh nhận được tấu chương, liền biết sự tình nghiêm trọng, y cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, từng chữ từng chữ đọc kỹ. Trong thư, những từ ngữ như “thiên tai hoành hành”, “dân chúng lầm than”, “bờ sông đầy rẫy xác người” như những mũi kim đâm vào mắt y, khiến y không thể không chống người dậy, đọc lại tấu chương một lần nữa.
Hoá ra Tuy Thành đã bùng phát dịch bệnh.
Sở Minh thở dốc vài hơi, hất chăn xuống, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn dùng đai bó bụng, nhưng không dám siết chặt như hôm trước. Bụng mang thai hơn bốn tháng, dù có bó bụng thế nào, vẫn hơi nhô lên. Điều này khiến cho y phục quan ngày thường vốn vừa vặn, nay lại trở nên chật chội ở phần eo, nhìn qua cứ như là y béo lên vậy.
Y phải vịn lấy tủ gỗ bên cạnh thở dốc một lúc, bàn tay gầy guộc vịn vào thành tủ, gân xanh nổi lên, trông thật yếu ớt.
Thế nhưng, sự tình lớn như vậy, y làm sao có thể an tâm nằm trên giường được chứ! Nếu y còn có thể ngủ được, vậy thì y không còn là vị đại công tử phủ Tĩnh Quốc Công từ nhỏ đã được dạy dỗ phải lấy dân làm trọng, bảo vệ quốc gia an nguy nữa rồi.
Cuối cùng, Sở Minh nghiến răng, giấu Lương đại phu, ngồi kiệu vào cung.
Về sau, Sở Minh thật hối hận vì chuyến đi này. Nếu y biết trước sẽ xảy ra nhiều biến cố như vậy, phải chịu nhiều đau khổ như vậy, có lẽ y đã không đi.
Sở Minh vốn tưởng rằng mình có thể che giấu được, có thể che giấu cả đời.
Y thậm chí còn nghĩ, trăm năm sau, khi tuổi già sức yếu, cuối cùng hóa thành nắm đất vàng, hoặc là cô độc chôn cất một mình, hoặc là cùng một người phụ nữ chưa từng yêu thương nằm dưới nấm mồ lạnh lẽo, vĩnh viễn bên nhau. Thật là chuyện nực cười biết bao!
Thế nhưng y đã tính toán thời gian, chuẩn bị đường lui, vạn lần không ngờ cơ thể mình lại yếu đuối đến vậy.
Y chỉ nhớ rõ lúc mình ngã xuống trước mặt Hoàng thượng, y phục bên dưới bỗng chốc bị thứ gì đó làm ướt sũng, cơn đau ở bụng như muốn xé nát y, bên tai đầy rẫy tiếng thét chói tai của thái giám cung nữ.
Thật ồn ào!
Hoàng đế đứng ngồi không yên ngoài điện, nhíu mày nhìn từng chậu máu được bưng ra, tức giận quát vào bên trong: “Nếu không giữ được mạng Đại học sĩ, tất cả các ngươi đều cút khỏi Thái Y viện cho trẫm!”
Bên trong, các vị ngự y lau mồ hôi lạnh trên trán, cạy miệng Sở Minh, từng bát từng bát đổ thuốc vào, nhét từng miếng sâm vào miệng y.
Trải qua một phen long trời lở đất, đứa bé rốt cuộc cũng được sinh ra an toàn. Chỉ là Sở Minh mất máu quá nhiều, rơi vào hôn mê.
Hoàng đế lo lắng ngồi bên ngoài cả buổi chiều, cuối cùng cũng nhìn thấy đám ngự y kia mang vẻ mặt như vừa trải qua cửa tử trở về, quỳ xuống tâu: “Bẩm Hoàng thượng, Đại học sĩ cùng tiểu công tử đã qua cơn nguy kịch…”
“Lũ vô dụng! Đám lang băm! … Chờ đã, ngươi vừa nói cái gì? Tiểu công tử?”
Vị ngự y đứng đầu nói: “Bẩm Hoàng thượng, Đại học sĩ đã mang thai hơn bốn tháng… Trước đây vì bó bụng, cộng thêm tâm sự nặng nề, thân thể vốn không tốt, cho nên lần này mới suýt chút nữa xảy ra chuyện.”
Hoàng đế âm thầm kinh hãi, Sở Minh rõ ràng chưa kết hôn, vậy đứa nhỏ này, là từ đâu ra?
Trong lòng nhất thời nảy sinh rất nhiều suy đoán, nhưng hắn cũng không biết rốt cuộc là như thế nào. Nhìn Sở Minh hiện tại bộ dạng này, phỏng chừng cũng không thể thương nghị chính sự được nữa. Dịch bệnh ở Tuy Thành là chuyện lớn, tuyệt đối không thể trì hoãn, nếu không lòng dân bất ổn, sẽ lung lay đến gốc rễ của đất nước. Hoàng đế suy nghĩ một chút, chỉ đành phái Thái tử cùng Thất hoàng tử cùng nhau đi dẹp dịch, mang theo một đội ngũ y quan, yêu cầu bọn họ lập tức xuất phát, không được chậm trễ.
Bất kể Hoàng đế có lo lắng cho trữ quân thế nào, nhưng hiện tại hắn cũng không tìm ra ai thích hợp hơn Thái tử và Thất hoàng tử để đi an ủi dân chúng, ổn định lòng dân. Hắn đành nghiến răng gánh vác nguy hiểm này, để bọn họ đi Tuy Thành.
Lúc Sở Minh tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Y được an bài dưỡng bệnh tại một gian viện trong cung, lúc tỉnh lại bụng vẫn còn đau âm ỉ.
Y thầm hiểu, Hoàng thượng đã biết sự tồn tại của đứa nhỏ này, cũng âm thầm lo sợ đứa nhỏ này suýt chút nữa đã rời bỏ y.
Sở Minh ho khan vài tiếng, cổ họng khô khốc. Sở Du bị triệu vào cung chăm sóc cho huynh trưởng, nghe thấy tiếng ho khan liền vội vàng chạy vào. Sở Du nhìn một cái liền biết huynh trưởng khát nước, rót một ly trà, đỡ lưng huynh trưởng, chậm rãi đút cho y uống.
Sở Du không khỏi đau lòng. Lưng huynh trưởng, từ khi nào lại gầy gò đến thế này, ngay cả khe hở giữa xương cũng có thể sờ rõ ràng.
“Đệ đến rồi.”
“Huynh… chuyện lớn như vậy, sao huynh phải giấu diếm một mình gánh vác?”
Sở Minh dựa vào vai Sở Du, có nước trà thấm vào, cảm giác nóng rát trong cổ họng vơi đi không ít. Y khàn giọng giải thích: “Ta không muốn đệ lo lắng.”
“Huynh như vậy càng khiến đệ lo lắng hơn! Sao huynh lại hồ đồ như thế! Hiện tại đệ không chỉ lo lắng, mà còn đau lòng nữa!”
Sở Minh áy náy nói: “Xin lỗi Du Nhi…”
Lời còn chưa dứt đã bị Sở Du cắt ngang: “Là con của ai?”
Sở Minh có chút xấu hổ. Nhưng y nghĩ lại, đứa nhỏ này hiện tại sợ là sắp đến tai thiên hạ rồi, mà Sở Du là đệ đệ ruột thịt từ nhỏ đã nương tựa lẫn nhau, còn có gì không thể nói, liền nhỏ giọng nói: “Là… của Thái tử… là ngoài ý muốn…”
Sở Du nhướng mày, cũng có chút kinh ngạc. Y không biết Thái tử và huynh trưởng của mình từ khi nào lại có quan hệ như vậy. Đột nhiên lại nhớ tới chuyện mấy ngày trước, nhịn không được thấp giọng kêu lên: “Thái tử?!”
Sở Minh nghe ra sự lo lắng ẩn giấu trong giọng nói kinh ngạc của Sở Du, nhưng y không hỏi trực tiếp, chỉ hỏi: “Ta đã ngủ mấy ngày rồi?”
“Ba ngày.”
“Trong ba ngày nay, Thái tử có chuyện gì xảy ra sao?”
“Thái tử bị phái đi Tuy Thành trấn áp dịch bệnh…” Sở Du thuận miệng nói ra, đột nhiên phát hiện mình bị lừa.
?
… Đơn giản chút đi.
Làm người đừng có giở trò như vậy.
Sở Du hận không thể quay ngược thời gian, tự mình bịt miệng mình lại.
“Tuy Thành?” Sở Minh trong lòng đột nhiên trầm xuống, y nghiến răng hỏi: “Hoàng thượng thật sự phái Thái tử đi Tuy Thành?”
Sở Du thấy giấu không được, đành phải gật đầu.
“Thật là hồ nháo! Ngay cả tính mạng của trữ quân cũng không màng đến sao! Sao có thể phái Thái tử đến nơi dịch bệnh hoành hành như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì…” Trong lòng Sở Minh bỗng dưng dâng lên một cỗ lửa giận, y đẩy Sở Du ra, từng chữ từng chữ nói: “Ta muốn đi gặp Hoàng thượng.”
Sở Du nhìn ánh mắt kiên định của huynh trưởng, biết là khuyên can cũng vô ích, chỉ đành thở dài lấy áo choàng lông cùng áo bông dày, bọc Sở Minh từ đầu đến chân, dìu y lên kiệu, cùng y đi đến Thanh Chính điện.
Giờ này, Hoàng đế thường ở Thanh Chính điện phê duyệt tấu chương.
Sở Minh được Sở Du dìu vào điện, sau đó nhẹ nhàng đẩy Sở Du ra, tự mình “phịch” một tiếng quỳ xuống.
Hành động này dọa Hoàng đế giật mình, vội vàng nói: “Ái khanh đang mang bệnh, không cần đa lễ! Mau… Khụ khụ, mau bình thân!”
Sở Minh quỳ không chịu dậy, chỉ cúi đầu nói: “Xin Hoàng thượng cho lui người, thần có chuyện muốn tấu.”
Hoàng đế bèn lệnh cho các thái giám và cung nữ lui ra ngoài điện chờ. Sở Minh quay đầu lại nói với Sở Du: “Đệ cũng ra ngoài chờ đi.”
Sở Du cau mày, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Sở Minh lần nữa đuổi ra: “Ra ngoài chờ đi.”
Sở Du bất đắc dĩ, đành phải lui ra ngoài.
Trong đại điện Thanh Chính rộng lớn, chỉ còn lại Hoàng đế và Sở Minh.
“Hoàng thượng, thần thỉnh cầu ngài thu hồi mệnh lệnh, triệu Thái tử điện hạ hồi kinh!”
Hoàng đế hiển nhiên không ngờ y lại nhắc đến Yến Thừa Khải lúc này, cau mày nói: “Ái khanh đang nói gì vậy? Thái tử đi chuyến này, có thể an ủi dân chúng, ổn định biên cương, dẹp yên dịch bệnh, đây là chuyện tốt mà?”
“Hoàng thượng! Thái tử mới là nền tảng của quốc gia! Là trữ quân của một nước! Nếu Thái tử điện hạ đến nơi dịch bệnh hoành hành, chẳng may nhiễm bệnh, đến lúc đó hối hận cũng không kịp đâu ạ!”
“Hỗn xược! Sở Minh! Ngươi đang nói gì, ngươi có biết rõ không! Cho dù Thái tử đi chuyến này có nguy hiểm trùng trùng, nhưng sao có thể so sánh với việc ổn định biên cương, ổn định lòng dân quan trọng hơn! Chẳng lẽ, khụ khụ, ngay cả ngươi cũng hồ đồ rồi sao!”
Sở Minh biết, Hoàng đế tính tình cố chấp, quyết định đã đưa ra rất khó thay đổi, hơn nữa đa phần là không cho phép người khác nghi ngờ. Y nhắm mắt lại, ngay cả bản thân y cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.
Lần này, miệng nhanh hơn não, mà trái tim lại nhanh hơn cả miệng.
“Hoàng thượng, xin hãy trách phạt tội bất kính của thần.”
“Tội gì?”
“Thần, vì tư tâm, không muốn đứa nhỏ trong bụng còn chưa chào đời đã mất đi một người cha. Giờ phút này, thần không thể lo trước cái lo của bá tánh, thật không xứng đáng làm Hàn lâm Đại học sĩ, càng hổ thẹn với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng trách phạt, cách chức của thần!”
“Ngươi… Ngươi nói gì cơ?” Giọng Hoàng đế có chút run rẩy. Hắn trừng lớn mắt nhìn bóng dáng quật cường quỳ trên mặt đất, có chút không dám tin.
“Đứa nhỏ trong bụng thần, là của Thái tử điện hạ.”