“Ai ở đó!” - Vị huynh trưởng quát lớn một tiếng, đưa các đệ tử ra sau lưng mình.
Tay tôi cũng nắm chặt chuôi kiếm, sắc mặt cảnh giác.
Càng đi sâu vào trong, rừng yêu thú càng trở nên nguy hiểm.
Côn trùng độc, rắn độc, bọ cạp độc, dây leo độc... nhan nhản ở khắp mọi nơi, rình rập bất ngờ.
Còn có một số yêu thú cấp cao đã khai mở linh trí rất khó đối phó.
Lúc này, một nam tử bước ra.
Áo bào đen tuyền, lạnh lùng hờ hững.
Vẻ đẹp đầy sức hút, nhưng đôi mắt màu hổ phách kia lại không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
“Kỳ sư tỷ”, Nam nhân đó gật đầu chào hỏi tôi.
“Phó sư đệ, ngươi cũng đến rừng yêu thú sao?” - Tôi nhìn hắn với vẻ mặt bình thản, đây chính là tam đệ tử của sư tôn trong nguyên tác - Phó Ngạn.
Trời sinh đã có thiên phú kiếm cốt, đồng thời cũng là một kiếm khách bẩm sinh - tu vi hiện đang ở Hóa Thần kỳ.
“Ta phụng lệnh sư tôn đến đây để tìm một loại thảo dược.” Hắn nói dối không hề chớp mắt, như thể đó là sự thật.
Ồ, trong lòng tôi cười lạnh.
Sao ta lại có cảm giác ngươi chỉ đang vội vã đến Yêu giới để “chia chén súp” với các sư huynh đệ khác chứ?
“Nơi này vô cùng nguy hiểm, không bằng Phó sư đệ đi cùng chúng ta đi?” - Mặt dày hơn cả tường thành, tôi không biết xấu hổ mà tranh thủ tìm một vệ sĩ Hóa Thần kỳ, đồng thời cũng ngăn cản hắn đi tìm bạn trai tôi, “Vừa hay có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Đáy mắt Phó Ngạn đen kịt, gương mặt vốn lạnh lùng như tuyết phủ lại lướt qua một tia lo lắng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường: “Xin lỗi Kỳ sư tỷ, sư tôn cần loại thảo dược này gấp, đi quá nhiều người sẽ trở nên vướng víu...”
Nghe xong, tôi giả vờ thở dài đầy bất lực: “Được rồi, Phó sư đệ, vậy ngươi hãy nhanh chóng đi tìm thảo dược đi.”
Lợi dụng lúc Phó Ngạn không chú ý, tôi vung tay, một con bướm nhỏ trong suốt liền bám lên người hắn.
“Kỳ sư tỷ, cáo từ.”
“Cáo từ.”