Chương 17: Một lời mời.

Editor: HThanh.            

Mọi người ngầm hiểu không nhắc lại vấn đề này nữa. Nhanh chóng ăn xong thức ăn trong đĩa, họ định bụng sẽ quay lại lâu đài xem xét những chỗ khác. Nhưng vừa bước ra khỏi nhà ăn liền thấy nữ quản gia đứng ở cửa, nữ quản gia hơi cúi người. 

“Trời đã tối xin các tiểu thư đừng đi lung tung, nếu làm phiền bá tước nghỉ ngơi thì không tốt. Nếu muốn tham quan lâu đài xin hãy tiến hành vào buổi sáng. Còn một điều nữa, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ trà chiều lúc ba giờ chiều và tiệc tối.”

Trò chơi thường sẽ không đưa ra một số phận đã định sẵn là chết. Lời nữ quản gia nói chính là điều kiện tử vong của thế giới này: không thể rời khỏi phòng vào buổi tối, chỉ có thể vào buổi sáng; không thể bỏ lỡ trà chiều và tiệc tối.

Chỉ cần cẩn thận căn bản sẽ không phạm sai lầm. Sau khi NPC nhắc nhở không ai dám cứng đầu đi tìm chết nữa, họ lục tục trở về phòng mình.

Đợi đến khi cánh cửa cuối cùng đóng lại, ngọn lửa trên tường hành lang tắt dần từng ngọn chỉ còn lại đèn đồng mà nữ quản gia cầm trên tay. Ánh sáng ảm đạm chiếu lên mặt bà ta tỏa ra có chút biến dạng.

Đôi mắt nữ quản gia lạnh lùng quét qua từng cánh cửa cuối cùng khóa chặt vào một trong số đó. Trong hành lang khép kín đột nhiên thổi qua một trận âm phong dập tắt ánh sáng duy nhất.

Thân ảnh nữ quản gia giống như hòa vào bóng tối đứng bất động ở đó, cũng không biết đứng bao lâu mãi đến khi tiếng chuông trầm đục vang lên, bà ta mới một cách lặng lẽ bước tới.

Cốc cốc ―― Nữ quản gia nhẹ nhàng gõ cửa.

Một lần sống, hai lần quen.

Chu Văn Ngạn nhẹ nhàng trèo qua ban công đi vào căn phòng bên cạnh.

Thẩm Đông Thanh đang nằm sấp trên giường, ánh lửa nhảy nhót chiếu lên mặt cậu giống như phủ một lớp màu cam ấm áp khiến người ta muốn chạm vào một chút.

Bởi vì thế giới này còn chưa phát triển đến mức có công nghệ hiện đại, điện thoại di động mà Thẩm Đông Thanh mang theo lại không có tác dụng chỉ có thể nằm trên giường ngẩn người, mắt nhắm mắt mở suýt chút nữa là ngủ thiếp đi.

Chu Văn Ngạn bước chậm lại.

Thẩm Đông Thanh nghe thấy động tĩnh mở mắt nhìn sang, dùng giọng mũi biểu thị nghi hoặc. “Hửm?”

Sao lại lách qua cửa sổ nữa rồi?

Chu Văn Ngạn ngồi xuống mép giường, hắn không nhịn được đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù của cậu.

Nhẹ giọng nói. “Bên ngoài có người.”

Nữ quản gia luôn luôn ở bên ngoài không đi cho nên Chu Văn Ngạn không yên tâm qua xem thử. Thẩm Đông Thanh nheo mắt lại theo bản năng xích lại gần hắn một chút.

Tay nghề đầu bếp lâu đài không tệ, cậu ăn hơi no khiến cơn buồn ngủ thoáng chốc ùa về. Cộng thêm âm khí trên người Chu Văn Ngạn bao phủ lấy Thẩm Đông Thanh có chút quá thoải mái, đầu gật gà gật gù trông thấy là sắp ngủ mất.

Lúc này trên ban công lại truyền đến một tiếng ‘đùng’, Ngô Gia khó đứng vững liền đối diện với hai đôi mắt trong phòng.

"Xin, xin lỗi vì đã làm phiền." 

Ngô Gia nhìn rõ tư thế của hai người hiện tại, giơ tay lên. “Tôi đi ngay đây.”

Chu Văn Ngạn gọi anh ta lại. “Anh tìm được gì?”

Ngô Gia vẫn mặc bộ váy lớn kỳ lạ kia, anh ta từ dưới váy lấy ra một quyển sổ đưa qua. “Tìm được một quyển nhật ký.”

Đối diện ánh nến Chu Văn Ngạn lật quyển sổ ra.

Trên giấy đã ố vàng viết từng dòng chữ thanh tú xinh đẹp, người viết quyển nhật ký này hẳn là vị khách nữ được chọn tham gia Lễ hội Thu hoạch nhiệm kỳ trước, nhưng vì thời gian trôi qua một số chữ đã trở nên có chút mờ mịt.

【Ngày x tháng x, trời nắng. Tôi được bá tước Carlisle mời tham gia Lễ hội Thu hoạch, ồ… thật sự quá may mắn, ai cũng biết đại nhân bá tước là một vị… 】

【Ngày x tháng x, trời âm u. Đáng tiếc là bá tước Carlisle cơ thể không tốt đã không tham gia tiệc tối ngày đầu tiên, quản gia nói bá tước đại nhân sẽ xuất hiện trong Lễ hội Thu hoạch, hy vọng ngày nào đó… 】

【Ngày x tháng x, trời âm u. Những cô gái đồng hành cùng từng người đều bị bệnh suy nhược cơ thể, luôn tỏ ra sợ hãi điều gì đó..., thậm chí ít khi rời khỏi phòng, bọn họ có thể tham gia Lễ hội Thu hoạch không? Quản gia bảo tôi đừng lo lắng nhưng tôi luôn vào nửa đêm… 】

【Ngày x tháng x, trời âm u. Ồ, hình như sức khỏe của bá tước đại nhân đã tốt hơn một chút, tối nay đã mời tôi đến... tôi phải chuẩn bị thật tốt, để lại ấn tượng tốt cho bá tước đại nhân… 】

Nhật ký dừng lại ở đây, rõ ràng chủ nhân nhật ký đã gặp bất trắc sau khi nhận được lời mời của bá tước. Trong lúc Chu Văn Ngạn xem nhật ký, Ngô Gia lén lút quan sát bọn họ.

Vẻ mặt anh ta có chút quái lạ, Ngô Gia quen Chu Văn Ngạn cũng đã lâu cùng nhau thông qua bốn năm phó bản nhưng chưa từng thấy hắn như vậy.

Với ngoại hình và năng lực của Chu Văn Ngạn chưa bao giờ thiếu người tự nguyện hiến dâng nhưng hắn luôn hời hợt thờ ơ. Thậm chí có người nghi ngờ có phải hắn có vấn đề gì không mới dẫn đến việc thanh tâm quả dục như vậy.

Chu Văn Ngạn dường như không hứng thú với bất cứ thứ gì.

Trò chơi mà người khác sợ chết sợ sống, hắn lại coi như đang chơi đùa, thích nhất là đi dây trên lằn ranh sinh tử, tự do tự tại ngông cuồng hống hách không hề sợ chết.

Nhưng bây giờ ánh mắt mềm mại như là có vị ngọt ngào của mật ong vậy.

Chẳng lẽ thật sự là cây sắt nở hoa, một khi đã bắt đầu thì không thể kiểm soát được nữa?

Chu Văn Ngạn khép quyển sổ lại, vẻ mặt không thiện cảm hỏi. “Anh nhìn cái gì đấy?”

Ngô Gia lập tức thu hồi ánh mắt nguy hiểm. “Tôi, tôi đi ngay đây.”

Chỉ là anh ta còn chưa kịp leo lên ban công ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa.

Thẩm Đông Thanh nhắm mắt nghe một hồi. “Ừm... không phải gõ cửa phòng chúng ta.”

Cạch――

Cửa phòng hé ra một khe hở, có lẽ vì mặc vào cởi ra quá phiền phức nên người râu quai nón vẫn mặc bộ váy buồn cười kia.

Hắn ta giơ chân đèn lên nhìn vừa vặn đối diện với nữ quản gia đang kẹt ở khe cửa, dù đã trải qua nhiều lần phó bản như vậy cũng bị dọa cho run rẩy. Nữ quản gia tố chất quá tốt, cho dù đối mặt với nữ trang đại lão khỏe mạnh mà vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm. 

“Tiểu thư, bá tước đại nhân có lời mời.”

Người râu quai nón nuốt nước bọt miễn cưỡng giữ bình tĩnh. “Chỉ có một mình tôi thôi sao?”

Nữ quản gia gật đầu. “Đúng vậy.”

Người râu quai nón. “Không mời những người khác cùng sao?”

Nữ quản gia dùng một biểu cảm kỳ quái nhìn hắn ta. “Một người là đủ.”

Người râu quai nón đột nhiên nảy sinh một dự cảm chẳng lành, ánh mắt của hắn ta lướt qua nữ quản gia liếc nhìn hành lang. Hành lang trống rỗng, tất cả cửa phòng đều đóng chặt yên tĩnh vô cùng.

Xem ra bất kể những người chơi khác có nghe thấy động tĩnh ở đây hay không cũng sẽ không có ai ra ngoài. Lòng bàn tay người râu quai nón ướt đẫm có chút cầm không vững cây chân đèn trong tay.

Nữ quản gia yên tĩnh nhìn chằm chằm hắn ta chờ đợi câu trả lời.

Người râu quai nón nghiến răng trả lời. “Tôi đi với cô.”

Nữ quản gia nhận được câu trả lời hài lòng nhưng biểu cảm trên mặt không thay đổi, xoay người dẫn đường phía trước giống như u linh không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Người râu quai nón đi theo sau nữ quản gia một tay cầm chân nến, một tay cầm một lá bùa chú, bất kể bùa chú phương Đông có tác dụng với quỷ quái phương Tây hay không, như vậy cũng có thể mang lại cho hắn ta một chút cảm giác an toàn.

Sau khi bóng dáng hai người đi xa, một trong sáu cánh cửa khẽ khàng mở ra.

Tiếp theo đi ra một, hai, ba bóng người.

Ngô Gia nhỏ giọng nói. “Tôi cảm thấy ra ngoài vào buổi tối rất có thể là flag tử vong, biết đâu còn đụng phải Boss bá tước.”

Chu Văn Ngạn lười biếng nói. “Như vậy chẳng phải càng tốt sao?”

Ngô Gia. “Chỗ nào tốt?”

Thẩm Đông Thanh khó hiểu. “Gặp phải chẳng vừa hay có thể giải quyết hắn luôn sao?”

Ngô Gia:……

Sao nói cứ như là tiêu diệt một con kiến vậy? Đây chính là Boss cuối có thể cho chút thể diện nghiêm túc một chút được không?

Nói xong Thẩm Đông Thanh lại lắc đầu. 

“Không được, không thể thông qua nhanh như vậy, tôi cảm thấy đồ ăn ở đây rất ngon, còn muốn ở lại thêm mấy ngày.”

Chu Văn Ngạn nói. “Ừm... vậy chúng ta cứ xem sao, tuyệt đối không ra tay.”

Bá tước Carlisle vĩnh viễn cũng không ngờ tới có thể giữ được một mạng, toàn bộ đều nhờ đầu bếp trong lâu đài tay nghề cao.

Người râu quai nón nghe thấy tiếng tim trong lồng ngực đập nhanh hơn, tim đập như trống. Theo cầu thang dọc đường xuống dưới tầng ba, tầng hai, tầng một… cuối cùng nữ quản gia dừng lại ở cửa tầng hầm.

Tầng hầm bị một cánh cửa sắt bịt kín có thể nhìn thấy trên cửa sắt vẽ các loại hoa văn kỳ quái một cách khó chịu không rõ nguyên do, nữ quản gia đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra.

Phía sau cánh cửa là một căn phòng, trên sàn phòng trải thảm lông cừu mềm mại, nghênh đón đối diện là một tấm bình phong nhìn không rõ phía sau là cảnh tượng gì.

Nữ quản gia hơi khom người. “Bá tước đã đợi từ lâu.”

Nói xong nữ quản gia lui ra khỏi phòng còn tiện tay đóng cửa lại, người râu quai nón hoàn hồn theo bản năng đưa tay đẩy cửa sắt.

Không hề nhúc nhích, xem ra bây giờ không thể rời khỏi phòng.

Người râu quai nón nắm chặt chân nến chậm rãi đi về phía bình phong. Còn chưa đợi hắn ta đi qua bình phong đã nghe thấy trong phòng vang lên một giọng nói ốm yếu khàn đặc phát ra.

"Khụ khụ..." giống như một bà lão hấp hối khó khăn nói. 

“Con cừu xấu xí mau lại đây, để ta nhìn xem dung nhan xinh đẹp như hoa hồng buổi sớm mai của con, để ta vuốt ve làn da trắng như sữa của con...”

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Một nữ trang đại lão cường tráng vạm vỡ bước ra khiến bá tước nằm trên giường trợn to mắt. Hiển nhiên nữ quản gia không có đem tin dữ này nói cho bá tước.

Người râu quai nón cảnh giác quan sát bá tước. Bà ta rất lớn tuổi, da trên mặt đã lỏng lẻo và rũ xuống, đôi mắt đục ngầu cùng trên da đầy những vết đồi mồi màu nâu, đến gần còn có thể ngửi thấy một mùi đặc trưng của người sắp chết.

Bá tước Carlisle là một bà lão như ngọn đèn sắp chết đã hấp hối.

Vẫn là một người phụ nữ gầy đến mức gần như biến dạng, cả người cộng lại còn không bằng cánh tay của người râu quai nón trông hoàn toàn không có sức sát thương.

Nhưng người râu quai nón không hề thả lỏng cảnh giác.

Trong thế giới phim kinh dị đáng sợ nhất chính là trẻ con, phụ nữ và người già.

Bá tước một mình chiếm cả hai, bà ta kinh ngạc một lát miễn cưỡng giơ tay lên.

“Qua... khụ khụ lại đây... xinh đẹp... khụ khụ khụ...”

Bà ta thực sự không thể dối lòng nói ra những lời khen ngợi kia, chỉ có thể dùng một trận ho khan xé lòng để che đậy.

Người râu quai nón đứng đó không nhúc nhích.

Bá tước ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Hai người giằng co một lúc.

Bá tước đột nhiên phát ra âm thanh ‘ồ ồ’, hai chân co giật liên tục cùng lồng ngực giống như thở không ra hơi. Cho dù như vậy bà ta vẫn nhìn chằm chằm vào người râu quai nón.

Qua đây.

Qua đây…..

Người râu quai nón như bị mê hoặc bước lên một bước đến bên giường của bá tước.

Mặt bá tước đã nghẹn đến tím mặt nhưng vẫn dùng khẩu hình nói. “Đứa con ngoan.”

Người râu quai nón hoàn hồn vừa vặn nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên mặt bá tước, trong lòng hắn ta run lên cảm giác được nguy hiểm đến gần. Hắn ta không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng nâng cây nến lên đập mạnh xuống.

Trong phòng truyền đến một tiếng âm thanh trầm đục, tay bá tước rũ xuống bên giường chao đảo nhẹ hoàn toàn mất đi động tĩnh.

Nhưng người râu quai nón không dừng tay.

Cách bình phong có thể nhìn thấy hắn ta lần nữa nâng chân đèn lên rồi rơi xuống một cách nặng nề hết lần này đến lần khác.

Cứ thế lặp lại một cách máy móc và đờ đẫn.

Nữ quản gia sớm đã không thấy bóng dáng, một nhóm người suôn sẻ đến bên ngoài cửa tầng hầm, Chu Văn Ngạn đẩy cửa ra thì một mùi tanh từ bên trong bay ra.

Hắn nhún vai. “Xem ra có người nhanh chân hơn tôi một bước.”

Lời còn chưa dứt liền thấy người râu quai nón từ phía sau bình phong đi ra, trên người hắn dính đầy vết máu đỏ tươi thậm chí trên mặt còn lủng lẳng vài mẩu thịt vụn.

Vẻ mặt của hắn ta mơ hồ mang theo sự điên dại. “Tôi giết ông ta rồi, tôi giết ông ta rồi...”

Người râu quai nón như thể không nhìn thấy những người khác, lơ đãng bước lên cầu thang cùng trong tay vẫn cầm cây chân nến nhỏ máu.

Ngô Gia vòng qua bình phong nhìn một cái suýt chút nữa là buồn nôn.

“Bá tước đã chết rồi.”

Chết không thể chết hơn.

Thẩm Đông Thanh rất quan tâm. “Vậy chúng ta xem như thông qua rồi?”

Thông qua rồi thì làm sao ăn được món Tây do đầu bếp làm đây?

Chu Văn Ngạn nhìn bức tranh trên bình phong an ủi cậu. 

“Chắc là vẫn có thể ăn thêm hai ngày nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play