Hạ Vân Khâm từ trên cao nhìn xuống cô, khẽ cười: “Ngu tiểu thư đa lễ rồi.”
Người này cười lên so với lúc không cười còn đẹp hơn, Hồng Đậu nhìn thoáng qua bộ quần áo trắng của anh, nhớ tới lúc ở tiệc trà, bản thân cũng nhe răng cười với anh như vậy, cô hơi chép miệng, thầm cảm thấy trong nụ cười của anh có ý trêu chọc và trả thù thì cô không cười nữa, xoay người đi về phía trước.
Vốn không thân quen nên cả hai cũng không có dự định giả vờ thân thiết với nhau, suốt một đoạn đường đi hai người chỉ cất bước, không ai nói thêm câu nào cả.
Ngõ nhỏ không dài, sau khi đi ra ngoài thì không khác gì bước vào chốn bồng lai, chỗ mà Peter Vương thuê tương đối đẹp, là một tòa nhà lớn hai tầng đối diện đường cái, tường màu trắng sữa, cửa sổ quét sơn nước màu đỏ sậm, mấy tấm kính được lau sạch như mới, trước cửa có một thảm cỏ nhỏ.
Gần đó đều có cửa hàng tạp hóa tây và tiệm cắt tóc, mọi thứ vô cùng thuận tiện.
Đến trước cửa, Hạ Vân Khâm dừng xe lại, lấy chìa khóa giống như bảo bối khóa chiếc xe cũ, lúc này mới giơ tay nhấn chuông.
Gác cửa là một người Brunei (1) da đen, hình như có quen biết Hạ Vân Khâm, chờ đến lúc anh đi vào thì cười nói: “Mr. Hạ, chào buổi chiều.”
(1) Brunei, tên chính thức là Nhà nước Brunei Darussalam, là một quốc gia có chủ quyền nằm ở bờ biển phía bắc của đảo Borneo tại Đông Nam Á. Ngoại trừ dải bờ biển giáp biển Đông, quốc gia này hoàn toàn bị bang Sarawak của Malaysia bao quanh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT