Xuân đi thu đến.

'Thoáng chớp mắt.

Mười năm như bóng câu qua cửa sổ, một đi không trở lại.

Rốt cục Hàn Tuyệt cũng đã đột phá tới Dung Hư cảnh tầng tám!

Sau khi củng cố tu vi, Hàn Tuyệt đi ra khỏi động phủ. Đầu tiên hắn đi kiểm tra Phù Tang Thụ một chút, sau đó lại tìm Hắc Ngục Kê truyền thụ pháp thuật cho nó.

Hắc Ngục Kê đang không ngừng lột xác phát triển thành Hắc Ngục Phượng Hoàng, tu vi cũng không ngừng tăng lên, hiện tại nó đã có thể sánh với tu sĩ Nguyên Anh cảnh.

Cảnh giới tu hành của Yêu tộc và Nhân tộc có chỗ bất đồng, nhưng chủ yếu là Nguyên Anh cảnh không giống, những cảnh giới phía sau lại giống nhau. Yêu quái không có nguyên anh nhưng chúng nó có thể luyện được yêu đan, nguyên thần.

Hàn Tuyệt cũng không hy vọng sau khi Hỗn Độn Thiên Cẩu phóng đãng bên ngoài lâu như vậy, vừa trở về đã có thể treo Hắc Ngục Kê lên đánh. Nói vậy đạo tâm của nó sẽ bị hao tổn.

Khổ tu không bằng phấn đấu tìm cơ duyên?

Không thể nào!

Đây chẳng qua chỉ là nhằm vào phàm nhân!

Dạy Hắc Ngục Kê xong, Hàn Tuyệt thuận tiện tìm tới động phủ của Hình Hồng Tuyền. Hiếm khi thấy Hình Hồng Tuyền đang bế quan tu luyện, không đi ra ngoài lượn.

Hàn Tuyệt quyết định truyền thụ một số pháp thuật cho nàng, tăng thêm thủ đoạn bảo vệ tánh mạng.

Sau khi Hình Hồng Tuyền biết được kinh hỉ vô cùng, tình cảm trong mắt phảng phất như sắp nhỏ ra nước.

Dạy mười mấy ngày, Hàn Tuyệt đang định quay về động phủ lại bỗng bắt được hai luồng khí tức đang tới gần núi Khổ Tu Thành Tiên.

Một người trong đó rõ ràng là Hoàng Cực Hạo.

Thông qua quan hệ nhân tế Hàn Tuyệt biết được Hoàng Cực Hạo đã đầu nhập vào Chân Vũ giáo Tây Uyên châu.

Tên còn lại tu vi rất cao, đoán chừng cũng là cường giả Chân Vũ giáo.

Hàn Tuyệt lập tức kiểm tra đo lường người mạnh nhất trong Ngọc Thanh tông ở chung quanh trừ hắn ra.

[Thượng Quan Cầu Kiếm: Dung Hư cảnh tầng chín, Chấp Kiếm trưởng lão Chân Vũ giáo]

Dung Hư cảnh tầng chín?

Hàn Tuyệt nhắm mắt, bắt đầu tiến hành mô phỏng thí luyện.

Vài giây sau hắn đã tìm được phương pháp miểu sát Thượng Quan Cầu Kiếm.

Lúc này hắn biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó.

Hoàng Cực Hạo mang theo một vị nam tử áo lam đi về phía núi Khổ Tu Thành Tiên, đã cách không tới ba dặm.

Nhìn núi Khổ Tu Thành Tiên hùng vĩ xa xa, Thượng Quan Cầu Kiếm cười nói: "Ở đây có cao thủ kiếm đạo ngươi nói thật sao? Ta không cảm thụ được kiếm ý đặc biệt mạnh mẽ gì."

Hoàng Cực Hạo đang định mở miệng đã thấy Hàn Tuyệt chậm rãi ngự kiếm phi hành mà đến.

Hoàng Cực Hạo vội khom lưng ôm quyền, rung giọng nói:

"Hoàng Cực Hạo bái kiến tiền bối!"

Tiền bối?

Thượng Quan Cầu Kiếm nhíu mày. Thoạt nhìn người này không mạnh, chỉ là dung mạo rất anh tuấn.

Chờ đã! Thượng Quan Cầu Kiếm cũng như Ngụy Nguyên và Thanh Nhàn chân nhân trước đó, rất nhanh đã nhận ra có điểm gì đó không đúng.

Thằng nhãi này có một thần linh Bảo!

Dù là Chấp Kiếm trưởng lão Chân Vũ giáo cũng chưa từng gặp qua tu sĩ xa xỉ như vậy.

Hàn Tuyệt bay tới trước mặt Hoàng Cực Hạo, hỏi: "Các ngươi tới Ngọc Thanh tông có việc?"

Nếu Hoàng Cực Hạo dám nói ra lời gì gây bất lợi cho Ngọc Thanh tông, Hàn Tuyệt sẽ lập tức xuất đại chiêu!

Tuyệt không nói nhảm!

Không thể để chỗ bẩn như khi đối địch với Thanh Nhàn chân nhân xuất hiện lần nữa!

Hoàng Cực Hạo cung kính nói: "Tiền bối, chúng ta đến để luận kiếm với ngài. Vị đằng sau ta là kiếm tu đệ nhất Chân Vũ giáo Tây Uyên châu, muốn luận bàn với ngài. Ngài yên tâm, chỉ là luận bàn giao lưu tâm đắc, sẽ không ảnh hưởng đến Ngọc Thanh tông, càng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ giữa Ngọc Thanh tông và Chân Vũ giáo. Chúng ta điểm đến thì ngừng."

Luận bàn?

Hàn Tuyệt nhìn về phía Thượng Quan Cầu Kiếm, vẻ mặt cổ quái.

Tại sao ngươi dám!

Thượng Quan Cầu Kiếm còn tưởng hắn bị uy danh của mình hù dọa, khẽ cười nói: "Đạo hữu yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tổn thương tới tính mệnh và đạo hạnh của đạo hữu."

Hàn Tuyệt thở dài nói: "Con người ta rất sợ phiền phức."

Thượng Quan Cầu Kiếm nhíu mày, thằng nhãi này nhận thua?

"Như vậy đi, ta ra một kiếm, nếu ngươi có thể tiếp được coi như ta thua!" Hàn Tuyệt khoát tay nói.

Mí mắt Hoàng Cực Hạo kinh hoàng.

Hắn ta không khỏi nhớ lại cơn ác mộng ngày xưa.

Thượng Quan Cầu Kiếm nói: "Tốt!"

Hắn ta có thể nhìn ra được, tuy trên người Hàn Tuyệt có rất nhiều linh bảo, nhưng rõ ràng hắn đang chột dạ. Đã như vậy, vậy kết thúc sớm một chút cũng tốt.

Tiếng nói của hắn ta vừa dứt, Hàn Tuyệt bỗng lấy Hồng Mông Phán Định Kiếm ra, một kiếm chém về phía Thượng Quan Cầu Kiếm.

Hàn Tuyệt như thuấn di từ trong trống rỗng xuất hiện trước mặt Thượng Quan Cầu Kiếm, trực tiếp thi triển Thiên Tru Quỷ Thần Kiếm.

Lục đạo linh lực của Dung Hư cảnh tầng tám như nước lũ quét tới, tất cả đều trút vào trong Hồng Mông Phán Định Kiếm, một đạo kiếm khí màu đen lướt ngang vòm trời, thời gian phảng phất như đứng im.

Thượng Quan Cầu Kiếm trừng to mắt, tay của hắn ta vừa hướng về phía kiếm bên hông.

Không tốt!

Quá nhanh!

Không kịp!

Kiếm khí kinh khủng phong tỏa Thượng Quan Cầu Kiếm, khiến Thượng Quan Cầu Kiếm cảm thấy bản thân mình như rơi vào cửu u hoàng tuyền, linh hồn cũng đang run rẩy.

Đã bao nhiêu năm!

Vậy mà Thượng Quan Cầu Kiếm lại ngửi được một tia khí tức tử vong!

Quan trọng nhất là ngay cả cơ hội phản kháng hắn ta cũng không có.

Oanh một tiếng!

Rừng cây sau lưng bị cuồng phong do kiếm khí tạo ra tùy ý cuốn lên, hệt như bị mưa rào gió dữ đột kích.

Thượng Quan Cầu Kiếm tưởng là mình chết rồi, nhưng trên thực tế cũng không phải vậy.

Hồng Mông Phán Định Kiếm lơ lửng trên trán Thượng Quan Cầu Kiếm. Thượng Quan Cầu Kiếm có thể xuyên thấu qua ảnh phản chiếu trên mũi kiếm thấy được gương mặt tràn đầy tuyệt vọng của mình, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu nhanh chóng xuất hiện trên trán.

Hàn Tuyệt một tay cầm kiếm, kim y phần phật, Thổ Hoàng Ngự Linh Cân trên Hàn Quân Lưu Ly Quan như lửa cháy mà bay phần phật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play