Phương Kiếm Bình nghi ngờ rằng bản thân đã nghe nhầm: “Cho tôi hả?” Không khỏi chỉ ngón trỏ hướng vào bản thân.
Trương Tiểu Phương ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, của tôi chính là của anh, của anh cũng chính là của tôi. Chúng ta là người một nhà mà.” Cô cố ý đánh giá anh một chút: “Lại ngẩn ngơ rồi hả? Cũng không thể tiếp tục ngốc nghếch như vậy được đâu. Nếu vẫn ngốc như vậy thì tôi không cần anh nữa.”
Trong lòng của Phương Kiếm Bình có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, anh lớn như vậy rồi mà chỉ có ông bà nội từng nói qua rằng của bọn họ cũng là của anh.
“Tôi cần cô được không?” Phương Kiếm Bình do dự một chút, sau khi nghĩ lại thì thấy cũng không phải không thể, chẳng qua chỉ là có thêm một cái bát, một đôi đũa mà thôi.
Trương Tiểu Phương khẽ nhíu lông mày, hơi giật mình một chút, hai tay của cô không khỏi nắm chặt lại, thật là tổn thọ mà, sao anh cái gì cũng dám nói thế.
Cô có tâm trí không minh mẫn, nhưng không phải ngốc đến mức không thể tự chăm sóc được bản thân và không hiểu được tiếng người.
Cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ không thể khống chế được bản thân mất, nếu thế thì thật có lỗi với Đảng và nhân dân, về sau còn mặt mũi nào mà gặp lại cha mẹ và đồng bào nơi quê nhà nữa.
Phương Kiếm Bình thấy cô nghẹn lời thì ngược lại thấy buồn cười: “Lại muốn nói tôi ngốc hay là nói không muốn chơi với tôi nữa à?”
“Không cho anh nữa!” Trương Tiểu Phương ôm cái hộp vào trong lòng, giống như một con thú nhỏ đang bảo vệ lương thực vậy: “Về sau cũng không cho anh dùng nữa.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT