Tự Ngọc cúi đầu cài y phục, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn mình. Nàng ngẩng lên, quả nhiên thấy ánh mắt hắn rơi trên thân mình, liền cảm thấy tay chân không tự nhiên, vội cụp mắt xuống, nhỏ giọng trách khẽ:
“Chàng đừng nhìn ta như vậy.”
Cô Tung nghe vậy, chống tay bên người nàng, thân người khẽ nghiêng sát lại gần bên tai nàng, giọng nói vốn lạnh lùng nay lại trầm thấp mang theo vài phần mập mờ, vừa mở miệng đã là lời nói vô cùng phóng túng:
“Thật muốn mau tới đêm nay…”
Mặt Tự Ngọc lập tức đỏ bừng, làn da như nhuộm một tầng phấn hồng, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt hàm chứa ý vị khó lường kia của hắn, một lúc cũng không biết nên phản ứng ra sao.
Hắn vốn là dáng vẻ tiên nhân thanh lãnh, vậy mà lại dùng ánh mắt như thế nhìn nàng, thật khiến người ta không thể chống đỡ.
Tự Ngọc thấy ngực mình như bị thắt lại, không dám nói thêm với hắn câu nào, lúng túng nghiêng người mặc y phục cho xong, sau đó duỗi chân định bước xuống giường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play