Bầu trời nơi chân trời lấp lánh sao trời, mênh mông vô tận.
Mây khói trôi lững lờ, chỉ một cơn gió thổi qua liền tan biến không dấu vết.
Phía xa xa, ánh xanh thẳm nhàn nhạt bắt đầu ló rạng nơi chân trời, tựa như màn đêm bị xé rách, để lộ một tia sáng — đêm tàn, ngày mới bắt đầu.
Tự Ngọc sau một đêm bị “hành hạ” bởi Cô Tung, cuối cùng cũng được yên ổn, vừa chìm vào giấc ngủ sâu thì lờ mờ nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tiếc là nàng đến cả nhúc nhích ngón tay cũng chẳng còn sức, nói gì đến việc dậy ôm con.
Cô Tung vốn ngủ rất nhẹ, nghe tiếng động liền lập tức rời giường đến ghế cạnh, bế đứa bé ra ngoài dỗ dành.
Tự Ngọc khẽ mở đôi mi nặng như chì, chỉ kịp liếc thấy bóng hắn một cái, rồi lại rơi vào giấc ngủ mê man.
Sau khi giao đứa trẻ cho bà mụ, Cô Tung quay trở lại điện, trời đã bắt đầu sáng, chẳng thể ngủ tiếp được nữa. Hắn bước mấy bước đến bên giường, ôm lấy người vẫn đang ngủ say, giọng nói trầm thấp dịu dàng đến cực điểm:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play