Tự Ngọc bước nhanh vào trong rừng, càng đi càng thấy vắng vẻ, phía trước cỏ cây rậm rạp, vượt qua chỗ đó liền hiện ra một khu rừng hoa rộng lớn, cành hoa đan xen, những cánh hoa trắng hồng lặng lẽ nở rộ, nơi này gần như không có lối mòn người đi. Vậy mà hai người vừa mới vào đây chẳng thấy bóng dáng đâu, không biết đã rẽ sang hướng nào?
Sắc mặt Tự Ngọc ngày càng lạnh đi, trông có vài phần dữ tợn. Nàng vừa đi vừa cẩn thận nhìn quanh, thì đột nhiên từ phía sau có người lại gần, lặng lẽ ôm lấy nàng, bàn tay dài trắng không chút kiêng dè vòng qua giữ chặt nàng.
Hắn cúi đầu ghé sát tai nàng, nhẹ hôn lên vành tai nhỏ nhắn mềm mại như ngọc, giọng trầm thấp mang theo chút mơ hồ ám muội:
“Có nhớ ta không?”
Tự Ngọc bị hắn làm cho giật mình, giữa ban ngày ban mặt hắn lại dám làm chuyện hoang đường như vậy, trong lòng càng thêm hoảng loạn. Nàng vội cúi đầu gỡ bàn tay đặt không đúng chỗ của hắn:
“Thả ra mau, nếu bị người khác nhìn thấy thì không hay đâu!”
Cô Tung chẳng những không thả ra, mà ngón tay thon dài còn siết chặt hơn, giọng nói mát lạnh lại càng nhẹ nhàng, mang theo ẩn ý không rõ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT