Sáng sớm, sắc trời dần dần phai đi ánh trắng mờ như bụng cá, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua làn mây mỏng nơi chân trời, gió nhẹ ngoài cửa sổ khẽ lướt qua, mang theo không khí trong lành dịu mát, hòa quyện hương thơm cỏ non và mùi đất ẩm, khiến lòng người thư thái dễ chịu.
Ánh nắng nhẹ nhàng dịch chuyển, trong phòng sáng sủa rộng rãi. Trên giường, một thân thể mềm mại như ngọc đang say giấc, Tự Ngọc vẫn còn cuộn mình trong chăn ngủ đến mặt mũi dẹp lép. Cánh cửa đóng kín khẽ phát ra tiếng động nhẹ, có người đẩy cửa bước vào, đặt đống đồ ăn vừa mua được lên bàn.
Bước chân hắn rất khẽ, vài bước đã đến bên giường, ngồi xuống, cúi người lại gần nàng. Môi hắn mang theo hơi lạnh dịu nhẹ rơi xuống má nàng, không gọi nàng dậy, chỉ lặng lẽ hôn từng cái một cách dịu dàng.
Tự Ngọc cuối cùng cũng bị hắn quấy rầy tỉnh giấc, mệt đến mức chẳng còn sức đẩy hắn ra, miệng mơ màng lẩm bẩm: “Tránh ra…”
Cô Tung chẳng những không tránh ra, ngược lại còn dịch môi xuống cằm nàng, rồi lại hôn đến cổ nàng, khiến nàng thấy nhột nhạt khó chịu.
Tự Ngọc thấy đẩy không được, tức giận phát ra một tiếng “ưm”, hơi hé mắt lườm hắn một cái, ánh mắt mơ màng như tơ lụa, mê hoặc lòng người.
Cô Tung phất tay khiến quần áo lạnh lẽo biến mất, kéo chăn lên rồi nằm vào trong, dang tay ôm nàng vào lòng, môi mỏng áp lên má nàng mơn trớn dịu dàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT