Trong cung điện rộng lớn không có lấy một chút sinh khí, bên ngoài là thiên binh canh giữ nghiêm ngặt, đến một con ruồi cũng không thể lọt ra, khắp chín tầng trời, nơi này là tịch mịch nhất.
Tự Ngọc ngồi bất động trong đại điện trống rỗng, tĩnh lặng như một lão tăng nhập định, trong cung, thứ duy nhất còn dao động là làn mây mỏng trôi chậm trên nền ngọc thạch.
Bỗng nhiên, dòng mây trên đất bị cơn gió mạnh thổi tung tứ tán, Khinh Y vội vã từ ngoài chạy vào:
“Ngọc Cơ, Thiên Đế đã cứu được điện hạ rồi, điện hạ giờ đã khỏe lại, người sẽ không sao nữa đâu.”
Nàng nói xong thì ngập ngừng, dù Cô Tung điện hạ đã khỏi, nhưng bệ hạ vẫn chưa giải trừ lệnh cấm túc với Ngọc Cơ, thậm chí không để nàng biện bạch một lời, đã trực tiếp định tội, không hỏi han lấy một câu — thật sự quá mức lạnh lùng vô tình.
Một linh thú kiêu ngạo yêu tự do như Ngọc Cơ, sao có thể chịu nổi cảnh bị giam lỏng thế này?
Khinh Y trong lòng dâng lên một trận uất nghẹn, càng cảm thấy bất bình thay cho Ngọc Cơ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT