Trong phòng không có một chiếc ghế nhỏ nào thừa, Lý Thanh Lê chỉ có thể ngồi dưới mái hiên trong sân, chống cằm ngắm sao trời. Nhưng chỉ ngồi một lát, trên mặt và mu bàn tay cô đã bị muỗi cắn vài nốt sưng.
Lý Thanh Lê lẩm bẩm chửi một câu đồ nói dối, đứng dậy định chạy. Đúng lúc đó, một nam một nữ một trước một sau đi từ bên ngoài vào. Bên ngoài không có ánh sáng nên không nhìn rõ mặt, chỉ nghe tiếng bước chân nặng nịch của họ, mùi hôi thối đã xộc thẳng vào mũi trước khi họ đến.
Mắt Lý Thanh Lê sáng lên, nhấc chân chặn ngay lối đi, sau đó che mũi lại, thân hình chắn trước mặt hai người.
“Đồng chí Vương Húc Đông, đồng chí Hoàng Quảng Linh, tan làm rồi à? Hôm nay có vui không?”
Ánh sáng vàng lờ mờ trong phòng bị thân hình đầy đặn của Lý Thanh Lê che khuất gần hết. Hoàng Quảng Linh không nhìn rõ mặt Lý Thanh Lê, nhưng không ảnh hưởng đến ánh mắt sắc lạnh như muốn xé toạc người của cô ta.
“Lý Thanh Lê, cô còn mặt mũi mà nói sao? Chẳng phải cô vì thù riêng mà cố ý bảo đội trưởng phân công tôi và Vương Húc Đông đi gánh phân sao! Bây giờ lại còn đến chế nhạo tôi ư? Lý Thanh Lê, lòng dạ cô sao mà độc ác vậy?”
Cô ta nghe thấy tiếng bước chân bên trong không ít người đang đi tới, khóc lớn hơn: “Lý Thanh Lê, tôi phí công coi cô như em gái ruột của mình, đồ hộp, kẹo trong nhà gửi cho tôi đều nghĩ đến cô, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy? Nhìn tôi gánh phân cả ngày, mệt đến thắt lưng không đứng thẳng nổi, trên người, tóc tai, lỗ tai toàn mùi hôi thối, cô vui lắm sao?!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT