Ngô Thiên Nhân sợ vãi cả nồi, ướt nhẹp giống như bị vừa được vớt lên khỏi mặt nước. Lúc này, anh ta không còn sợ Duật Cửu Âm nữa, tay anh ta nắm lấy cổ tay y, siết mạnh đến mức tay nổi gân xanh.
"Bình tĩnh, buông Duật ca ra mau!" Lão đại biết cổ tay của Duật Cửu Âm vẫn còn bị thương chưa lành nên rất lo lắng, cậu ta gạt tay Ngô Thiên Nhân ra, lo lắng nhìn cổ tay của Duật Cửu Âm.
"Không sao." Duật Cửu Âm lắc đầu ra hiệu cho lão đại đừng quá lo lắng.
"Duật ca, anh lo cho gã làm gì chứ!" Vì chuyện của Vân Nguyệt nên lão đại có một ấn tượng rất xấu với Ngô Thiên Nhân cộng với mấy việc tào lào mà Ngô Thiên Nhân đã làm trước đây càng làm cho ba người lão đại ghét anh ta hơn nữa.
Từ Vọng tuy bề ngoài trông bình tĩnh nhưng ánh mắt cũng lạnh như băng.
Ngô Thiên Nhân không để ý đến mấy lời này, anh ta nhìn chằm chằm Duật Cửu Âm, cả người run bần bật, mặt xanh mét, không nói nên lời.
Đây không phải là triệu chứng của việc thần hồn không ổn định sao? Duật Cửu Âm lắc đầu, bảo nhóm Từ Vọng ngồi đợi còn y thì tới chỗ Ngô Thiên Nhân, y đưa tay vỗ nhẹ lên trán anh ta, gọi tên anh ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play