Zombie Nhỏ Sợ Hãi Xã Hội Bị Bắt Ra Cửa

Chương 6 CỨU TÔI VỚI


1 tháng

trướctiếp

Gã mặt sẹo nuốt xong miếng thịt vào bụng nhưng miếng thịt đó không những không làm gã bớt đói hơn mà còn khiến gã khó chịu — đói quá! 

Gã ta từ từ đứng dậy, tứ chi cứng ngắc không linh động, giống như một con rối mất kiểm soát, gập ghềnh đi về phía mục tiêu.

“Lâm An!!!” tóc vàng hét lớn, bên trong chỉ có tiếng chó sủa, không có người ra mở cửa.

Nhìn thấy ‘quỷ’ sắp tới gần tóc vàng chỉ có thể lê chân chạy về phía cầu thang.

Một người bị thương ở chân, người kia bị cứng tứ chi — cả hai đều rất chậm chạp.

Tóc vàng cắn răng chịu đau lê thân tàn xuống lầu, đang đi nghe thấy phía sau có tiếng đồ vật rơi xuống, quay lại thấy mặt sẹo đang lăn lóc xuống cầu thang, lướt qua hắn rồi đập vào bức tường ở góc cầu thang.

Tiếng xương gãy vang lên trong cầu thang.

Mặt sẹo ngã đầu vặn vẹo hướng về phía tóc vàng, đôi mắt đỏ tươi không có tiêu cự, không có động tĩnh.

Ngã như thế này chắc hẳn là chết rồi đi?

Dù vậy nhưng tóc vàng cũng không dám thả lỏng, tiếp tục khập khiễng đi xuống lầu đi vòng qua đối phương, điện thoại di động của hắn hết pin, phải nhanh chóng đi đến nơi đông người, hắn muốn tới bệnh viện, đúng rồi, còn phải gọi cảnh sát.

Khi hắn né xác người kia đi xuống cầu thang, một bóng đen nhào tới.

Tóc vàng bị mặt sẹo xô ngã, cùng nhau lăn xuống cầu thang.

Máu lan ra cầu thang, tiếng gặm nhấm vang lên không ngừng.

Ban đêm vốn là thời gian để mọi người nghỉ ngơi và vui chơi, nhưng đêm nay, khắp thành phố Sở Hi đều vang lên tiếng la hét chói tai và kêu cứu, nơi nơi đều là máu đỏ và xác người.

Thành phố yên bình và thanh tịnh bỗng chốc biến thành địa ngục trần gian.

*** 

Lâm An ở trong tủ rất lâu, cho đến khi bên ngoài không còn nghe thấy giọng nói của người kia nữa, mới lặng lẽ thò đầu ra khỏi tủ.

Ngoài cửa có mùi thức ăn.

Cậu chậm rãi đi về phía cửa, đầu tựa vào cửa, giữ nguyên tư thế này bất động.

Ký ức cách đây không lâu nói cho cậu biết, nếu dùng đầu đập cửa sẽ rất đau, nhưng nếu cậu cứ đứng ở đây, sớm muộn cửa cũng sẽ được mở ra.

Lâm An đứng ở cửa há miệng chờ sung, con chó bên cạnh nghiêng đầu, bắt chước chủ nhân, áp đầu vào tường.

Một zombie và một con chó nhỏ bắt đầu diện bích.

(*Diện bích 面壁 : đại loại là úp mặt vào tường á)

Đến tối, Tiểu Phúc lại đói, nhưng chủ nhân vẫn còn diện bích, nó đành phải há miệng kéo ống quần chủ nhân đi lấy thức ăn cho nó, Lâm An dù nhìn ngơ ngơ nhưng chuyện làm qua một lần làm lại cực kỳ thuận tay.

  • Đọc chương mới nhất tại TYT

Ngay cả khi không có bất kỳ sự hướng dẫn nào từ móng vuốt chó, khi bị kéo tới túi thức ăn cậu vẫn biết lấy thức ăn đổ vào tô cơm cho chó.

Đổ thức ăn cho chó xong, Lâm An ngửi thấy mùi gà đặc trưng liền xoay người đi tới cửa, vừa tới — một mùi máu tanh nồng nặc xuyên qua khe cửa tràn vào.

Lâm An bị kích thích đến mức đặt tay lên tay nắm cửa, theo bản năng làm động tác mở cửa.

“A a a a a a!”

Bị tiếng kêu thảm thiết bên ngoài dọa sợ, zombie Lâm An nào đó hoảng hốt loạng choạng chạy vào tủ — trốn.

Khi nghe thấy người bên ngoài thê lương thảm thiết gọi tên mình, Lâm An mặt liệt, cậu giờ đến mình còn không biết là ai, làm sao có thể hiểu đối phương đang gào cái gì được cơ chứ?

Rất nhanh, không còn nghe tiếng la hét bên ngoài nữa, mùi máu tươi dần dần vơi đi.

Lâm An thất vọng đi ra khỏi tủ, sờ sờ bụng, sau đó tinh mắt nhìn thấy một sợi lông chó dính vào quần mình.

Lâm An: ...lại bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.

***

Lúc zombie nhỏ đang siêng năng dọn dẹp nhà cửa thì người chủ cửa hàng đồ dùng cho thú cưng vẻ mặt dữ tợn đang dùng rìu chặt đứt đầu một tang thi.

Máu đen tanh tưởi hôi thối văng lên mặt hắn, hắn thở hồng hộc, trong mắt đầy ních khiếp sợ.

“Đây là cái gì?!” Người của ông chủ, một người đàn ông cao lớn, hai tay ôm đầu trốn sau kệ, khi thấy thây ma nằm bất động trên mặt đất mới run rẩy bước ra nhìn.

Ông chủ dùng tay áo lau vết máu trên mặt: “Tôi không biết, chúng ta ra ngoài gọi cảnh sát trước đã.”

Họ đang uống rượu trong một cửa hàng thì một thây ma lao vào, cắn bậy, nếu không nhanh có lẽ giờ này họ cũng chết.

Đi vòng qua tang thi đang nằm bất động trên mặt đất, hai người ra khỏi cửa hàng.

Cửa hàng thú cưng nằm ở một vị trí hẻo lánh, chỉ có cư dân của khu chung cư đối diện mới đi qua, vừa rời khỏi cửa hàng, tiếng la hét và kêu cứu từ khắp nơi vang lên.

Ông chủ lấy điện thoại di động gọi cảnh sát nhưng đường dây luôn bận, không kết nối được.

Người đàn ông phía sau có vẻ hoảng hốt: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chúng ta nên làm gì giờ?”

Đúng lúc này, từ bên góc đường có một người chạy ra khiến cả hai người đều giật mình, ông chủ nhanh chóng đặt chiếc rìu trước mặt mình.

“Cứu tôi với.” Giọng nữ run rẩy mang theo nức nở, đi tới gần bọn họ.

Hai người thả lỏng một chút, miễn là họ không phải là cái loại tang thi ăn thịt người là được.

Người nọ lảo đảo chậm rãi đi tới, ánh sáng đèn hiệu của cửa hàng dần dần chiếu sáng khuôn mặt cô ấy.

Gương mặt trắng nõn xinh đẹp ban đầu đầy rẫy những vết sưng đỏ, đang lan rộng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, trên cổ, cánh tay, bắp chân và những nơi bị quần áo che khuất, vết sưng mủ tiếp tục lớn dần như bong bóng, ngày càng to ra và dày đặc hơn.

Tuy nhiên, người này còn tỉnh táo, gương mặt đã không còn nhìn rõ ngũ quan đầy nước mắt: “Cứu tôi với.”

Cả hai người đàn ông đều đổ mồ hôi lạnh, da gà nổi khắp người.

Ông chủ phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt quay người bỏ chạy, người bạn lại bị hụt chân ngã lăn quay: “Đừng bỏ tôi lại! Đại ca! Cứu mạng.”

Người phụ nữ vừa khóc vừa đến gần người đàn ông nằm trên đất, lúc này toàn thân cô phình ra, làn da trong suốt đỏ hồng, như có thứ gì từ trong cơ thể bơm lên.

Nhìn bạn mình bỏ chạy, người đàn ông cao lớn chỉ có thể tuyệt vọng bò ra ngoài.

Người phụ nữ khó khăn đưa bàn tay sưng tấy đỏ bừng ra, miệng ngập trong vết sưng tấy, nói ra lời cuối cùng: “Cứu tôi với.”

Khoảnh khắc tiếp theo, cô mất đi hình người, giống như một vũng thịt đỏ tươi nuốt chửng người đàn ông đang la hét …...

Ông chủ nghe thấy tiếng kêu cứu nhưng không hề quay đầu lại.

Tuy rằng rất sợ hãi, nhưng đầu óc của hắn lại cực kỳ tỉnh táo.

Báo cảnh sát không được có lẽ cả thành phố đã bị luân hãm, hắn phải tìm một nơi an toàn, không có tang thi mà vẫn có thể đảm bảo nguồn lương thực.

Rất nhanh, ông chủ liền nghĩ tới Lâm An.

Nhà của Lâm An cách nơi này không xa, ở một nơi hẻo lánh, khu đó không có nhiều người ở.

Điều quan trọng nhất là trước đó họ đã ép Lâm An mua một lô hàng, trong đó có rất nhiều thực phẩm đóng hộp và thực phẩm nén, đủ cho hắn sống vài tháng.

Còn Lâm An, nếu biến thành tang thi, dùng rìu giết chết tại chỗ.

Nếu không, nghĩ đến khuôn mặt mình từng nhìn thấy trước kia trong mắt hiện lên một tia tham lam.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp