Zombie Nhỏ Sợ Hãi Xã Hội Bị Bắt Ra Cửa

Chương 1 MƯA SAO BĂNG


1 tháng

trướctiếp

Hàng ngàn đuôi sao băng lướt qua trời đêm, rực rỡ lộng lẫy. Kèm theo đó là rất nhiều quả cầu lửa, như rồng lửa từ trên trời bay xuống, chói mắt, sáng ngời kinh diễm.

(*Cầu lửa 火流星 là một loại sao băng rất sáng, nó là một trong những ngôi sao băng phát nổ trong khí quyển. Trong thiên văn học, nó được đề cập đến như một quả cầu lửa sáng tựa mặt trăng tròn.)

Trận mưa sao băng này đến rất đột ngột mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, giống như một món quà bí ẩn, khiến tất cả những ai tình cờ thấy không khỏi dừng lại, ngắm nhìn.

Lâm An, người dành phần lớn thời gian trong ngày để ngồi trên ban công đọc sách, ngay khi ngôi sao băng đầu tiên lướt qua đã đứng trên ban công suốt mấy tiếng đồng hồ để ngắm nhìn món quà lộng lẫy và rực rỡ này.

Mãi đến khi ống quần bị kéo lê — cúi đầu, nhìn xuống.

Một con chó con màu vàng nhạt đang cắn và nghịch ống quần của cậu, nó thấy chủ nhân đang nhìn mình, đuôi của con chó con cứ vẫy vẫy như muốn bay lên ~

Lâm An cúi người nhẹ nhàng sờ đầu chó con: “Tiểu Phúc, buồn ngủ rồi à? Chúng ta vào phòng ngủ thôi.”

Đóng cửa sổ lại, Lâm An bất đắc dĩ nhìn lại bầu trời sao băng bên ngoài, giờ đã là nửa đêm, quá muộn, cho dù cậu không ngủ nhưng Tiểu Phúc cũng nên đi ngủ.

Mang theo Tiểu Phúc vào nhà vệ sinh, chú chó sáu tháng tuổi thông minh nhảy lên cái ghế nhỏ của nó, đôi mắt to đen láy ngước nhìn chủ nhân của nó.

Chờ chủ nhân giúp nó đánh răng, lau miệng và mắt xong, chú chó con chạy một mạch về phòng ngủ, đứng trong cái ổ chó hình quả dưa hấu.

“Ngủ ngon, Tiểu Phúc.” Lâm An đứng ở cửa vẫy tay với con chó.

Tiểu Phúc vẫy đuôi với chủ nhân, sau đó lập tức nằm xuống nhắm mắt giả vờ đã ngủ rồi ~~

Lâm An mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bình thường cậu gần mười giờ đã đi ngủ nhưng hôm nay vì ngắm sao băng nên thức khuya như vậy, Lâm An ngáp một cái đi vào phòng vệ sinh, tóc mái che mất mắt, ảnh hưởng rất lớn đến tầm nhìn, nhưng cậu lại không dám đến tiệm cắt tóc nên ngày mai đành phải tự mình động thủ vậy.

Vén tóc mái quá dài lên nháy mắt trong gương hiện ra một đôi mắt đen sáng ngời như những vì sao đêm, trong veo thuần khiết. Đuôi mắt hơi hếch lên, khi nhìn mang theo cảm giác yếu đuối, làm người nhìn qua sẽ không dời mắt đi được.

Cúi đầu vài sợi tóc mái không nghe lời xõa xuống, khác hẳn với người lúc nãy trong gương. Lông mi dài như những cánh quạt che đi nửa tầm mắt, cả người giống như một tác phẩm nghệ thuật đang được trưng bày trong viện bảo tàng, khiến người ta nhìn đến ngỡ ngàng không dám lên tiếng quấy nhiễu.

Đáng tiếc Lâm An đánh răng xong lại thả tóc mái xuống, che đi đôi mắt sáng như sao trời kia.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc cởi quần áo đi tắm, nhìn thấy vài cọng lông chó dính lên quần.

Nhẹ nhàng cầm mấy cọng lên vân vê, nhìn chằm chằm lông tự hỏi một lúc lâu, mặc dù trước đó cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý một ngày chải lông chó ba lần, nhưng tình huống này vẫn xuất hiện.

Tiểu Phúc tới mùa rụng lông.

Lâm An thay quần áo, nhìn kỹ, phát hiện trên quần còn có hai sợi lông chó, thêm vài cọng ở ban công và một cọng trên ghế sô pha.

Cậu thở dài, ném lông chó vào thùng rác rồi xắn tay áo lên.

Quét nhà, lau nhà, lau bàn, thay vỏ sô pha, giặt đồ...

Sau khi dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà, Lâm An như con cá mắc cạn, thể chất không tốt, mỗi lần tổng vệ sinh đều mệt muốn chết.

Vốn còn định muốn chải lông cho Tiểu Phúc, rửa chuồng, nhưng thấy đã ba giờ sáng rồi.

Thôi ráng đợi đến ngày mai vậy. 

-Bản dịch thuộc về Cá mặn thời @ và được đăng tải duy nhất trên app TYT

Lê lết tấm thân tàn đi tắm, Lâm An cảm thấy hơi đau đầu, chắc là vừa mở cửa sổ vừa ngắm sao băng dẫn đến bị cảm rồi.

Không thoát khỏi số phận này được mà.

Lâm An thuần thục lấy mấy viên thuốc cảm ra uống, rồi leo giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Phúc ngồi xổm trước tô cơm chó của nó, nhìn cái tô còn sạch hơn mặt nó mà lâm vào trầm ngâm.

Đồ ăn đâu?

Cơm của nó đâu rồi?

Sao lại trống trơn?

Lâm An thường dậy rất sớm, việc đầu tiên cậu làm khi thức dậy là cho Tiểu Phúc ăn.

Tiểu Phúc là một con chó hoang, mấy tháng trước được cậu mang về, lúc đó chú chó này gầy như que củi, xém chút nữa là xanh cỏ. Cho nên mỗi lần Lâm An cho nó đồ ăn, nó sẽ ăn hết luôn trong một lần, sợ nó ăn nhiều đến bội thực nên Lâm An chỉ có thể chia nhỏ ra.

Nhưng hôm nay Tiểu Phúc đã tỉnh, Lâm An còn chưa tới thêm đồ ăn cho nó.

Tiểu Phúc khó hiểu ngậm tô cơm của mình mở cửa đi đến phòng ngủ của chủ nhân, vừa vào cửa đã thấy chủ nhân vẫn đang ngủ ngon lành trên giường.

Đặt tô chó xuống, nằm trên mặt đất, Tiểu Phúc yên lặng chờ đợi chủ nhân tỉnh dậy.

Mười hai giờ trưa, Lâm An vẫn chưa dậy, Tiểu Phúc đã đói lả người rồi, nó giờ không còn như ngày xưa nữa, không còn bữa đực bữa cái ngày nào cũng đúng giờ đúng cữ được ăn ngon, ăn no và cả ăn nhiều nữa. Một buổi sáng không ăn đói muốn chết chó mà.

“Gâu gâu gâu gâu~~.” Tiểu Phúc sốt ruột sủa mấy tiếng.

Đói bụng! Cơm cơm!

Lâm An trên giường vẫn không có động tĩnh, nếu Tiểu Phúc cao hơn một chút có thể nhìn thấy chủ nhân của nó sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, cả người cuộn tròn trong chăn thỉnh thoảng còn run rẩy một chút.

Nhưng tiếc là nó không thể nhìn thấy, kêu chủ nhân mà người không tỉnh, chỉ có thể ấm ức ném cái tô đi.

Ngậm tô cơm inox của mình lên  —   thả ra. 

“Loảng xoảng” tô cơm xoay vài cái, phát ra âm thanh chói tai.

Chủ nhân không tỉnh.

Tiếp tục ngậm lên “loảng xoảng.”

Lâm An cau mày, lông mi run rẩy, giống như đang gặp ác mộng.

Cậu thấy bóng lưng của cha mẹ mình, hai người vừa cười nói đi về phía trước, ánh sáng chói lóa xung quanh làm cậu không mở mắt được, cậu muốn đuổi theo nhưng dù có thế nào cũng không theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đi xa.

Đừng đi!

Cậu hoảng sợ đưa tay ra, cố gắng gọi cha mẹ mình nhưng lại không phát ra âm thanh nào, đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn họ đi trong ánh sáng lóe mắt cho đến khi biến mất.

Sau đó, thế giới của cậu lại rơi vào bóng tối.

Lâm An bối rối rút tay lại, không biết tại sao mình lại ở đây.

Trong bóng tối chợt vang lên tiếng cười cợt, châm biếm, chế nhạo… từ xa đến gần, mỗi một tiếng đều mang theo đầy sự ác ý, khinh miệt.

Nhìn xung quanh, chẳng có ai cả, mặc kệ chạy đến đâu, tiếng cười cũng vang vọng bên tai, cho dù bịt tai lại, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

Cậu không muốn nghe!

Chạy không thoát Lâm An chỉ có thể đáng thương ngồi xổm trên mặt đất, bịt chặt lỗ tai, nhắm mắt lại, giả vờ như không nghe thấy gì.

Không biết đã qua bao lâu, những âm thanh đó dần dần nhỏ đi và biến mất.

Cả người Lâm An run rẩy mắt mở to và bất an nhìn xung quanh—   chỉ có bóng tối và tĩnh lặng bao trùm lấy cậu.

Cậu chậm rãi đứng dậy, muốn rời khỏi chỗ xa lạ này, lại phát hiện chân mình như bị rót chì, bước không được.

Nhìn xuống —   chân mình đang ngập trong một chất lỏng đặc sệt màu đen, chất lỏng đen như mực tàu, như thủy triều từ mắt cá chân bò lên người cậu.

Cậu điên cuồng vùng vẫy nhưng chất lỏng màu đen  đó lại quấn chặt lấy cậu, muốn nhấn chìm cậu trong làn nước đen.

Lâm An ngửi thấy một mùi hôi thối, đó là mùi hôi do chất lỏng này tỏa ra, giống như mùi hỗn hợp của đủ các loại rác rưởi, gớm tới mức khiến người ta muốn nôn mửa.

Mà cậu dường như đang hòa lẫn với chúng.

Lâm An khóc lóc vùng vẫy, nhưng sức lực cậu quá yếu, giống như một con ruồi sắp chết, chỉ cần ấn nhẹ một cái sẽ thăng thiên

Cứu với!!! Có ai không? Cứu cậu với?

Trước khi bị chất lỏng màu đen này nuốt chửng, mắt Lâm An ngập nước nhìn thấy rất nhiều người.

Tất cả những người cậu từng quen biết trước đây, mỗi một người đều đứng chỗ an toàn, nhìn xuống, cười nhạo, chỉ trỏ nhưng không ai muốn kéo cậu ra ngoài.

Không ai đến cứu cậu cả..

Không một ai.

Lâm An ngừng giãy giụa, để bóng đêm nuốt chửng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp