Ta Mở Bệnh Viện Tâm Thần Ở Tương Lai

Khu an toàn [5]


1 tháng

trướctiếp

Phù Khanh nhanh chóng xử lý tốt vấn đề vật tư hàng tháng. Theo kế hoạch, nếu không có gì sai sót thì tháng sau là có thể thu hoạch. Bận bịu cả ngày trời cũng đã khuya, y vào phòng bệnh tạm thời, cởi bỏ áo blouse ra nhưng vừa chuẩn bị nghỉ ngơi thì trên người có cảm giác không thoải mái khiến y nhíu chặt mày.

Từ lúc xuyên qua tới giờ, y vẫn chưa được tắm rửa tử tế. Đường nước trong bệnh viện tâm thần đã sớm bị hư hại nên giờ một chỗ để tắm rửa cũng không có, y từ trước đến nay đều là người sạch sẽ, ngăn nắp. Cảm giác ngứa ngáy này khiến y khó mà chịu được, cuối cùng y không nhịn được mà nửa đêm gọi điện cho Vương Cẩn định mượn nhờ chỗ tắm rửa.

Nhưng đây cũng không phải cách lâu dài. Y cần phải nghĩ cách khôi phục đường nước cho bệnh viện. Nghĩ là làm, sáng hôm sau y lập tức đi tìm người dò hỏi.

“Nhà của ngài khá lớn, hơn nữa còn nằm ở khu ngoại thành. Nếu muốn dẫn nước thì phải tiêu phí kha khá một lượng ống dẫn. Tính sơ cũng mất khoảng 45 vạn”.

“Đúng là rất đắt”. Phù Khanh nhìn chằm chằm vào 40 vạn trong tay,  lâm vào trầm tư, chỉ có điều y cũng không vội như vậy. Đôi môi mỏng nhếch lên giống như chờ đợi gì đó.

-Tổng bộ của ‘Ngũ thệ ước’-

“Đám người ‘Tam thệ ước’ thật là quá đáng”. Đoàn trưởng nắm chặt tay ở trong văn phòng rống lên.

“Lần trước đã hố chúng ta một đống tiền trang bị bây giờ còn muốn động tay động chân đến hạt giống của chúng ta”.

Trong lúc bọn họ bận bịu làm nhiệm vụ, bọn chúng đã đem lương thực mua sạch không cho bọn họ có cơ hội mua bổ sung, có ý đồ đầu cơ trục lợi, buộc bọn họ phải gửi đơn lên tổng bộ. Chỉ có điều thời gian cấp bách…

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng nói bên ngoài vang lên giống như đánh cho đoàn trưởng một gậy: “Đoàn trưởng, thời tiết tháng này không tốt, chúng tôi đi hỏi khắp nơi cũng không có hội nào tình nguyện bán lương thực”.

Đoàn trưởng giận dữ đá ghế, cả văn phòng lâm vào trầm mặc.

“Đoàn trưởng, chúng ta có thể tìm Phù tiên sinh”.

“Phù Khanh?!”

Mọi người quay đầu phát hiện đó là ý kiến của người quản lý vật tư - Trương Kiến.

Trương Kiến cười khổ: “Lúc trước, Phù tiên sinh có nói với tôi chỗ của cậu ấy lương thực dư dả muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nếu có cần thì cứ đến tìm cậu ấy”.

Phù Khanh đã mang đến cho bọn họ quá nhiều kinh ngạc nên mọi người cũng không hoài nghi lời nói của Trương Kiến.

Sắc mặt đoàn trưởng khó coi, nhanh chóng lấy quang não liên hệ với Phù Khanh. Khoảng một lúc sau, một giọng nói bình thản vang lên, giọng nam trầm ấm khiến mặt già của đoàn trưởng cũng thấy hơi nóng.

“Tôi nghe.”

“Phù tiên sinh, gần đây ngài có khỏe không?”

Thanh âm bên kia vẫn rất bình tĩnh: “Đã lâu không gặp, đoàn trưởng. Có việc gì sao? Nếu ngài có việc cần gì thì cứ nói, đừng ngại”.

Giọng nói của đoàn trưởng mềm mỏng: “Hội của chúng tôi sắp tới có một chút việc phải làm mà nhiệm vụ vật tư thật sự rất khó khăn, không biết Phù tiên sinh có thể ra tay tương trợ không?”

Đầu bên kia quang não trầm mặc một lúc cũng làm cho đoàn trưởng lo lắng. Ông thế mà lại có cảm giác vị tiểu bối này đang đắn đo. Rốt cuộc đầu bên kia cũng hồi âm khiến cho đoàn trưởng vui sướng giống như bắt được vàng.

“Có thể, ngài cho Trương tiên sinh đến chỗ của tôi lấy đi nhưng mà giá của lương thực sẽ cao hơn so với thị trường”.

Thời buổi này, muốn cầu người thì phải đưa ra giá cả hợp lý. Đoàn trưởng tất nhiên hiểu rõ đạo lý này.

Bên kia quang não, Phù Khanh tắt liên lạc, nhàn nhạt cười, áo sơ mi làm lộ ra cánh tay thon thả của y. Phù Khanh cúi đầu ghi vào sổ ghi chép ‘thu vào thêm chín vạn’.

Cộng thêm 40 vạn trước đó cũng đủ để kéo nước cho bệnh viện, không những vậy còn dư được 4 vạn. Phù Khanh thả lỏng người, như vậy có thể đảm bảo sinh hoạt hằng ngày của bệnh viện. Nhưng kế hoạch của Phù Khanh sao chỉ có thể dừng lại ở việc xây một bệnh viện có thể ở.

Hiện tại, kiến trúc của bệnh viện tâm thần khá là đổ nát. Tường thì bong tróc, nền thì muốn sụp, dụng cụ cũng hư hỏng rất nhiều. Y muốn tu sửa bệnh viện từ đầu đến chân, xóa sạch những dấu vết của năm tháng biến một bệnh viện tâm thần sắp sụp đổ trở lại dáng vẻ sạch sẽ, láng bóng ngày xưa.

Bước đầu tiên nhất định là gia cố nền nhà cùng tường để cho những nhân viên đã sống trăm năm của y được đảm bảo an toàn.

Thời đại này xây nhà sẽ do một hội có dị năng đặc thù gánh vác, tất cả hội viên đều là những dị năng giả hệ thổ. Công việc chính của họ là tu sửa và xây dựng nhà cửa. Mấy ngày trước y đã đi hỏi giá, bệnh viện tâm thần này là một kiến trúc khổng lồ nếu muốn gia cố thì ít nhất cũng cần 40 vạn đồng nhân loại chứ đừng nói chi đến việc sửa lại từ đầu đến chân.

Lúc y còn đang tính toán, quang não bỗng nhiên có thông báo.

“Tinh---Ngài đừng quên giao nộp điểm thành tựu cho Công hội nha!!!”.

“Vì để đốc thúc các vị hội trưởng giúp nhân loại nỗ lực khai thác thêm nhiều khu an toàn nên mỗi tháng công hội trung ương sẽ yêu cầu giao nộp một số điểm thành tựu nhất định dựa theo cấp độ của hội. Vì hội của ngài là cấp E nên mỗi tháng phải giao nộp 500 điểm. Xin chú ý, nếu giao muộn thì sẽ phải nộp tiền phạt. Trong vòng một năm, nếu ngài bị phạt 3 lần thì bắt buộc phải giải tán hội”.

Áp lực của đồng nhân loại và điểm thành tựu đột nhiên ập lên đầu Phù Khanh.

AI: [Tuy rằng thể chế của nhân loại hiện tại khá rời rạc nhưng vì lý tưởng thu hồi lại đất đai của con người nên họ vẫn đưa ra những quy định để bức bách tất cả mọi người phải không ngừng mở rộng đất đai.]

Khác với đồng nhân loại, điểm thành tựu chỉ có thể có được thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ. Phù Khanh nhìn lại sổ sách lại nhìn về phía thông báo thúc giục nộp điểm thành tựu không chút do dự quyết định.

“Đi, đi làm nhiệm vụ thôi”.

Khu văn phòng làm việc quen thuộc, nhân viên công tác đang kiên nhẫn hướng dẫn cho Phù Khanh về lần tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên này.

Nhân viên: “Tiên sinh, trong lịch sử của ngài chưa có ghi nhận được nhiệm vụ nào mà ngài đã thực hiện. Căn cứ theo quy định, trước khi ngài tiếp nhận nhiệm vụ phải tham dự một khóa học ngắn dành cho người mới. Nếu vậy, tôi sẽ giúp ngày đăng ký một chỗ”.

“Khóa học này rất ngắn gọn, mỗi ngày đều có. Ngài cứ yên tâm”. Phù Khanh ra ngoài ăn vài thứ, chờ đến lúc gần tới giờ thì đi đến địa chỉ mà nhân viên đã cung cấp trước đó.

Công hội trừ khu vực văn phòng còn có một khuôn viên rất lớn, nơi đó không những có khu dạy học mà còn có nơi lưu trữ các trang bị, văn phòng của các bộ ngành nghiên cứu.

Phù Khanh vừa mới bước vào cửa đã nghe được có người gọi tên mình, quay đầu lại thì nhìn thấy đó là tên tóc vàng ngày trước. Gã ta âm dương quái khí nói: “Phù tiên sinh, ngài không phải cũng tới tham dự đấu giá trang bị chứ?”

Y hơi chớp mắt, do dự nói: “Cậu là….Nhóc con ở hội ‘Ngũ thệ ước’?”

“Tôi tên là Ngải Kha Nhĩ”. Thanh niên tóc vàng trợn mắt, giậm chân hừ một tiếng.

“Bỏ đi! Cậu là thượng khách của ba tôi. Tôi cũng phải nể mặt lão già nhà tôi, không thèm cùng cậu đấu võ mồm. Đi thôi, đấu giá sắp bắt đầu rồi. Có thể ngồi cùng với hội ‘Ngũ thệ ước’ thì đám người ở mấy hội tép riu kia cũng tôn trọng cậu. Xem như là tôi tạ lỗi với cậu”.

Gã “thân thiện” muốn dắt tay Phù Khanh muốn kéo y cùng lên lầu, Phù Khanh nhẹ nhàng gạt ra.

Ngải Kha Nhĩ nhíu mày: “Sao nữa?”

“Tôi hôm nay tới đây không phải để tham gia đấu giá”. Phù Khanh mỉm cười.

“Tôi muốn đi tầng một”.

Tầng một? Ánh mắt Ngải Kha Nhĩ trở nên mơ hồ. Nếu như gã nhớ không lầm thì tầng một chỉ có những tay mới đến đó để học tập. Chẳng lẽ người này đang nói giỡn.

Hay cậu ta vẫn còn ghim mình vụ hôm trước? Gã cắn chặt răng, nghĩ tới lời dặn dò của lão cha, cố gắng bày ra dáng vẻ lấy lòng: “Phù tiên sinh, ngài đại nhân đại lượng, đừng có lừa tôi. Nếu như ba tôi biết ngài không tha thứ cho tôi nhất định sẽ đem tôi lột da, cầu xin ngài đó”.

Cửa hành lang bỗng nhiên mở ra, một nhân viên công tác cầm trên tay một tờ giấy, dáng vẻ như chuẩn bị thông báo gì đó: “Ai hôm nay đến đây học tập, xin vui lòng tập trung lại đây nghe tôi đọc tên, sau đó cùng tôi đến phòng học”.

“Người đầu tiên…Phù Khanh”.

Rắc---Ngải Kha Nhĩ giống như nghe thấy tiếng xương hàm của mình bị trật.

“Cái… cái….cái gì? Cậu thực sự đến đây để học tập”.

Y biểu tình đạm mạc, thậm chí có chút vô tội nói: “Tôi có nói xạo đâu”.

“Nhưng…nhưng…nhưng học tập không phải đều là dành cho những kẻ cả đời chưa từng bước ra khỏi khu an toàn sao? Cậu chưa từng làm nhiệm vụ?!”

“Ừ, nói chính xác thì tôi chưa từng tiếp nhận nhiệm vụ”.

Ngải Kha Nhĩ như bị ai đóng đinh, há hốc mồm nhìn Phù Khanh.

Nhân viên công tác bắt đầu thúc giục mọi người vào phòng, Phù Khanh lịch sự nói hẹn gặp lại. Sau đó thong thả vòng qua người gã đi theo nhân viên công tác. Ngải Kha Nhĩ giống như nhìn thấy quỷ, cả người xịt keo cứng ngắc.

Hội 'Ngũ thệ ước' bọn họ tốt xấu gì cũng là hội cấp C. Ở khu này cũng xem như là có tiếng tăm. Vậy mà lại được một tên tiểu tử đến nhiệm vụ còn chưa tiếp nhận cứu những 2 lần.

“Quá ảo ma rồi”.

Ngải Kha Nhĩ nhanh tay lấy quang não ra nhắn cho tất cả hội viên biết được tin tức kinh thiên động địa này. Tin tức này một mình gã chịu không nổi, nhất định phải kéo thêm nhiều người chịu chung.

Ngải Kha Nhĩ bắt đầu tóm tắt lại sự việc.

“Ôi trời đất ơi! Mày biết gì chưa? Phù Khanh vậy mà chưa từng nhận nhiệm vụ, hôm nay ở khu học tập tao còn nhìn thấy y”.

Người bên kia quang não trầm mặc, sau đó nhắn lại: “Mày bị ngu hay là phát bệnh rồi”.

Tay mới phải đến khu học tập để được truyền thụ một ít kiến thức bảo toàn mạng sống ở khu chết. Cũng như là học cách sử dụng đạo cụ. Đầu tiên, giáo viên sẽ dạy mọi người cách để kích hoạt trang bị chặn sóng biến dị. Đây cũng chính là nhiệm vụ mấu chốt.

“Hiện tại, mọi người có gì không rõ đều có thể giơ tay hỏi. Tất cả mọi người tới làm thử một lần. Nếu nội trong vòng 20 giây kích hoạt thành công thì được thông qua”.

Mọi người ở hiện trường luống cuống không ngừng. Tất cả đều là người mới nên họ đối với thiết bị này hoàn toàn lạ tay.

Phù Khanh thử một lần đã thành công liền ngồi chờ một bên. Giáo viên cũng để ý đến y nhưng không nói gì chỉ gật đầu một cái. Rất lâu sau phòng học trở nên yên tĩnh, lúc này, giáo viên bắt đầu tiến hành giai đoạn giới thiệu trang bị.

Giáo viên cho mỗi một người mới một đồng hồ.

“Đồng hồ này có thể dùng để xem giờ, trò chuyện với người trong nhóm, đồng thời hiển thị trật tự giá trị của mọi người”.

“Trừ những công năng cơ bản này, đồng hồ còn là giấy chứng minh thân phận của mọi người. Sau khi nhận được đồng hồ, mọi người phải nghiêm túc hoàn thành kích hoạt thông tin cá nhân”. Giáo viên nói thêm: “Mặt trái của đồng hồ có gắn một con chip, mọi người hãy nhỏ máu của mình vào, như vậy là có thể hoàn thành đăng ký thân phận”.

Mọi người tuy rằng không biết mục đích của việc này nhưng đều làm theo. Khi máu tiếp xúc với con chip thì lập tức bị hút vào. Biểu tình của giáo viên trở nên nghiêm túc, ông dặn dò: “Nếu có một ngày mọi người ở khu chết mà bị biến thành Ác chủng thì những người ở khu an toàn sẽ căn cứ vào đồng hồ để xác nhận thân phận của mọi người”.

Mặt cả đám người mới trở nên trắng bệch, ngay cả Phù Khanh cũng rủ mắt xuống.

“Đây là toàn bộ nội dung mà hôm nay tôi muốn dạy cho mọi người. Cuối cùng, tôi xin thay mặt toàn thể nhân loại cảm tạ mọi người đã vì nhân loại mà phục vụ. Chúc mọi người bình an, thuận lợi. Hi vọng mọi người sẽ không phải dùng đến khối chip này”.

Tất cả cùng trầm mặc, đứng dậy khom lưng cúi chào giáo viên, sau đó kích hoạt đồng hồ.

Phù Khanh mở đồng hồ ra trong nháy mắt tín hiệu dao động sáng lên. Đối với nhân loại thì loại tín hiệu này rất yếu ớt nhưng đối với những sinh vật biến dị thì chưa chắc.

Bệnh viện tâm thần nằm khá gần với khu chết. Ở một khu chết trên vách núi, một đôi mắt chợt mở ra, đôi mắt ấy lạnh lẽo, trong mắt ngập tràn ý cười tàn nhẫn.

“Có tín hiệu từ đánh dấu của bóng đen”. 

Lục Đoạt Lân cười tươi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thấy mày rồi!”

Hắn sẽ tự mình ở đây chờ đợi con mồi và chính tay kết liễu nó. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp