Hôm Nay Cũng Liều Mạng Mà Chiến Với Phản Diện

Chương 7: Giúp ngươi thu thập tàn cục


4 tuần

trướctiếp

Sau đó, cửa phòng mở ra, một tiểu nhị mập béo sợ hãi bò ra khỏi cửa, liên tục nói:

- Khách quan, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không dám quấy rầy người nữa.

Người này đúng là tiểu nhị Đại Sơn, nàng bĩu môi:

- Ai bảo ngươi mỗi ngày đều đoạt công lao của ta, đáng đời!

Tô Mã khẽ giật mình, nàng nhận ra thanh âm này, thanh âm băng lãnh vô tình như thế, không phải Bách Lý Kiêu thì có thể là ai?

Không biết Đại Sơn làm thế nào lại đắc tội hắn, để hắn đuổi ra ngoài?

Nàng còn đang suy nghĩ xuất thần, lại quên trên tay vẫn còn đổ trà cho người khác.

- Cẩn thận!

Tô Mã theo bản năng mà cúi đầu, liền thấy Diệp Minh nắm cổ tay nàng kéo về phía trước, cười nói:

- Tiểu nhị đang nghĩ gì...

Nói đến một nửa, nhìn khuôn mặt của nàng, dừng lại.

Tô Mã không để ý hắn khác thường, vội thu tay, nhận lỗi:

- Khách quan, tiểu nhân mắt mù, thiếu chút nữa làm bỏng người, thỉnh người đừng để ý!

Dù sao Diệp Minh cũng là nam chủ, cũng bị "Mary Sue quang hoàn" ảnh hưởng, nhưng Tô Mã vô tình câu dẫn, nên hắn phục hồi tinh thần rất nhanh:

- Không sao. Về sau cẩn thận một chút.

Tô Mã cười lấy lòng, nàng lau bàn, suy nghĩ hỏi:

- Nhị vị nhận thức vị khách nhân trên lầu kia sao?

- Trên lầu?

Từ Tư Tư hỏi:

- Ai?

- Chính là vị vừa mới tức giận.

- Bạch Tiêu a.

Từ Tư Tư phục hồi tinh thần, tuy nàng nghĩ sao nói vậy, nhưng cũng không phải không biết đề phòng, vì thế nhướng mày nhìn Tô Mã:

- Sao ngươi biết chúng ta nhận thức hắn.

Tô Mã:

- Vừa rồi vị khách nhân kia tức giận. Ta nhìn nhị vị ẩn hiện ý cười, cho dù không quen biết cũng có chút hiểu biết. Vị tiểu nhị trên lầu mạo phạm khách nhân, tiểu nhân thay hắn bồi tội, cho nên muốn hỏi nhị vị một chút, để tiện chuẩn bị.

Lúc này Từ Tư Tư mới hòa hoãn một chút, nàng giống như nhớ tới gì đó, nhăn mũi:

- Ngươi nói chính là Bạch Tiêu? Chúng ta gặp nhau ở trên đường, nhưng chưa nói được hai ba câu. Người này...rất kỳ quái.

Tô Mã nhìn qua, Diệp Minh cười:

- Bạch huynh tính cách lãnh đạm, không thích gần người. Ta từng nhắc nhở Từ cô nương, nhưng nàng không tin. Còn muốn sờ ngựa của hắn, thiếu chút nữa đã bị ngựa đá thương.

Nói đến chỗ này, Từ Tư Tư khó nén tức giận:

- Hắn không hề cảm thấy áy náy, còn lạnh mặt không cho ta tới gần.

Lại thẹn quá nói:

- Chưa có nam nhân nào dám đối đãi với bổn cô nương như thế.

Tô Mã đã hiểu, mấy người này mới vừa nhận thức.

Bách Lý Kiêu vẫn giống như nguyên tác, dùng tên giả là “Bạch Tiêu” chạy tới Phái Thành, ở giai đoạn đầu không có sắc mặt tốt với nữ chủ, cũng không thương hương tiếc ngọc.

Diệp Minh thấy Tô Mã trầm mặc, nghĩ nàng sợ hãi, vì thế thấp giọng khuyên bảo:

- Tiểu nhị ca, Bạch huynh tính cách lạnh nhạt, nếu ngươi giao tiếp với hắn phải cẩn thận một chút.

Có thể không cẩn thận sao, lần trước nàng đã mất một mạng.

Chỉ là lần này nàng có chuẩn bị, nàng không sợ hắn.

Tô Mã đi rồi, Từ Tư Tư bất mãn nhìn Diệp Minh:

- Vừa rồi, vì sao ngươi nhìn hắn đến thất thần?

Diệp Minh rót cho nàng một ly trà:

- Tiểu nhị này mặt mày vui vẻ, cho nên mới nhìn nhiều một chút.

Từ Tư Tư nhớ đôi mắt Tô Mã như trăng tròn, gật đầu nói

- Mặt mày vui vẻ.

Nàng nhìn thoáng qua Diệp Minh, nghĩ thầm chỉ nhìn một nam nhân mà thôi, lần này bỏ qua cho hắn.

Hai người liếc nhau, không được tự nhiên mà khụ một tiếng, quay đầu đi.

______________________________________

Tô Mã nói Tiểu Đắng Tử đem đồ ăn cho nam nữ chủ, rồi nàng nhanh chóng xông lên lầu.

Trên lầu, Đại Sơn vẫn chưa lấy lại tinh thần, run run rẩy rẩy đỡ cầu thang đi xuống.

Nhìn Tô Mã hưng phấn chạy tới, hắn nghĩ đối phương muốn trào phúng mình, liền đứng thẳng sống lưng:

- Ngươi tới làm gì? Muốn nhìn lão tử bị chê cười sao?

Tô Mã nghĩ thầm, ta nào rảnh nhìn ngươi bị chê cười. Nàng đi qua, hỏi:

- Vừa rồi là chuyện như thế nào, sao hắn lại tức giận?

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

Tô Mã nói:

- Giúp ngươi thu thập tàn cục.

Đại Sơn chống tay vào thành cầu thang, cười nhạo một tiếng:

- Tàn cục gì, nơi này không có chuyện của ngươi, chạy mau đi bưng thức ăn đi!

- Sao lại không có chuyện của ta?

Tô Mã lại gần:

- Chúng ta là đồng liêu, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta.

Đại Sơn khinh thường đẩy nàng ra.

Tô Mã thấy hắn không có ý thức được tính nghiêm trọng, vì thế tỏ vẻ hữu hảo, muốn tiến lên vác vai hắn, nhưng thân thể chênh lệch, chỉ có thể bắt lấy cánh tay của đối phương:

- Ngươi thấy chiếc xe ngựa ở hậu viện không?

Lúc trước còn không có phát hiện ra, đến gần rồi mới phát hiện, trên người nàng giống như có mùi hương.

Tâm của Đại Sơn khẽ chậm một nhịp, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn:

- Vớ vẩn, vô nghĩa, đừng quên là ta nói ngươi đi cho ngựa ăn.

Nàng trịnh trọng nói:

- Xe ngựa xa hoa như vậy, cho dù là quan lão gia cũng không phô trương đến thế, chủ nhân trong phòng này không phú thì quý, vừa rồi ngươi lại đắc tội hắn, nếu hắn trả thù ngươi. Thì phải làm sao bây giờ?

- Không thể.

Đại Sơn phủ nhận, vẻ mặt lại không che dấu được lo âu:

- Đại nhân vật như vậy sẽ so đo với một tiểu nhị?

- Ai biết được.

Tô Mã không hề hổ thẹn hắt nước bẩn về phía Bách Lý Kiêu:

- Có lẽ hắn chính là người có thù tất báo? Hắn là quý nhân, chỉ một câu cũng đủ khiến chưởng quầy khấu trừ bạc của ngươi.

Đại Sơn bị dọa rồi, sợ hãi cầu cứu:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Tô Mã nói:

- Ngươi phải nói cho ta biết, sao hắn lại sinh khí.

Đại Sơn gãi gãi đầu:

- Ta phụng mệnh chưởng quầy đưa thức ăn cho vị công tử này. Ta vào cửa hắn vẫn chưa ngẩng đầu đã kêu ta bưng ra ngoài. Ta tưởng đồ ăn không hợp khẩu vị, nên hỏi hắn thích ăn cái gì, thích uống rượu gì, khách điếm của chúng ta trưng cất rượu nổi tiếng nhất Phái Thành, đầu bếp trong phòng bếp cũng thỉnh từ kinh thành tới...

- Được rồi được rồi.

Tô Mã nghe một lát đã cảm thấy không kiên nhẫn, trách không được Bách Lý Kiêu kêu hắn cút đi.

Nghĩ người này muốn vuốt mông ngựa lại chụp phải vó ngựa.

Đại Sơn nhìn Tô Mã, ủy khuất nói:

- Còn chưa nhìn thấy hắn, hắn cũng không nhìn ta một cái, chỉ nói hai ba chữ đã dọa ta muốn đái trong quần. Tiểu Trác Tử, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ? Đắc tội hắn, chưởng quầy có khấu trừ bạc công của ta không?

Nàng suy nghĩ, lúc này Bách Lý Kiêu đi đường mệt nhọc, cần phải nghỉ ngơi. Đại Sơn quấy rầy hắn, nếu lúc này nàng lại đi vào chẳng phải ăn tiếp rủi ro?

Nhưng nghĩ kĩ lại, này cũng là cơ hội tốt. Cơ hội không đợi người, vì thế nàng nói với Đại Sơn:

- Ngươi mang này nọ xuống đi, xách một bộ trà mới lên đây.

Đại Sơn hồ nghi nhìn nàng, nhưng ngửi trên người nàng có mùi hương, cũng mơ mơ màng màng mà đi làm.

Một lát, hắn xách bộ trà mới. Tô Mã nói:

- Ngươi đứng ở chỗ này, đừng cử động.

Đại Sơn thấy nàng trịnh trọng như thế, cũng vội gật đầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp